Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1242: Mất máu (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Ộc"
Con chó ngốc há miệng nôn ra một đống đen đen.
Tiêu Trần vừa nhìn liền vui vẻ.
Dạ Hoa dùng vẻ mặt giễu cợt nhìn Tiêu Trần, bên cạnh hắn ta có ba tấm khiên nhỏ đang chậm rãi chuyển động.
Xem ra thứ lúc nãy khiến miệng con chó ngốc phồng to chính là ba tấm khiên này rồi.
Dạ Hoa chạm nhẹ vào tấm khiên nhỏ bên cạnh, tự tin cười nói: "Vật này có tên là khiên Tam Tài, chia ra thành Thiên, Địa, Nhân, nó có thể cản được thiên đạo, địa sát và sự tấn công của con người, mày làm gì được tao nào?"
Cảnh giới của Dạ Hoa quá thấp nên không nhìn ra được cảnh giới của con chó ngốc, nếu hắn ta mà biết con chó ngốc có thực lực Ngụy Đế đỉnh cấp thì không biết cậu ta sẽ có phản ứng gì.
"Bép!"
Tiêu Trần vỗ cái bép vào cặp mông núng nính thịt của con chó ngốc, "Lên đi, đứng đần ra đấy làm gì? Còn ba mươi giây nữa, cứ giết trước rồi tính, sau đó từ từ vơ vét."
"Gâu gâu"
Con chó ngốc sủa hai tiếng rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Hoa.
Con chó ngốc há to cái miệng rộng, hung hăng cắn một tấm khiên.
Dạ Hoa khinh miệt nhìn con chó ngốc, thậm chí còn lười chẳng thèm nhúc nhích.
Dạ Hoa cười nói: "Mày trông cậy con súc sinh này sẽ phá được khiên Tam Tài ư, thật nực cười, trừ khi có Ngụy Đế, nhưng mấy kẻ quê mùa như chúng mày có biết Ngụy Đế là gì không?"
Ba tấm khiên bên cạnh Dạ Hoa đang điên cuồng xoay tròn, hóa thành ánh sáng ba màu, bảo vệ Dạ Hoa kín kẽ không một khe hở.
Con chó ngốc vừa nghe thấy có người gọi mình là súc sinh liền nổi giận.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nó biến thành màu đỏ tươi, trên những cái răng nanh dài bỗng xuất hiện phù văn quỷ dị màu đen.
"Răng rắc."
Con chó ngốc chuẩn xác tóm được một tấm khiên nhỏ rồi cắn.
"Các cháu ơi chạy đi." Tiêu Trần ngồi trên hồ lô lớn, bay lên trời đầu tiên.
Đúng lúc này một sức mạnh va chạm khổng lồ tản ra chỉ trong nháy mắt.
Làn sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường lan ra với một tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong tích tắc, một quầng sáng rực rỡ chói mắt được tạo ra từ trong miệng con chó ngốc, như thể mặt trời thiêu đốt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trừ Tiêu Trần, hầu như không ai phản ứng kịp.
Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, Tiêu Trần ngàn tính vạn tính cũng không tính tới.
Thần khí bảo mệnh trên người Dạ Hoa lại có cấp bậc cao đến thế, có thể nó là thần vật bảo mệnh của Ngụy Đế.
Một trận va chạm cấp bậc này, ước tính mọi sinh linh dưới cấp Thần đều không thoát nổi.
Hơn nữa trận va chạm này tới quá nhanh, những nhân viên dự thi dù có thần khí bảo mệnh thì giờ cũng chẳng kịp lấy ra.
Mà các đại lão trên đài dù có muốn đi cứu viện thì giờ phút này cũng không kịp nữa rồi.
Tiêu Trần lập tức rút đoản đao sau thắt lưng ra, vì còn ôm Độc Cô Tuyết nên hơi khó thao tác, Tiêu Trần trực tiếp xoẹt một nhát trên cổ mình.
Rất nhiều máu tươi lập tức chảy ra.
"Huyết Khiên." Tiêu Trần hét to một tiếng, giữa cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trước mặt tất cả mọi người ở bên dưới, kể cả những binh lính Yêu tộc, đều dựng lên một tấm khiên bằng máu.
Cơn bão năng lượng khổng lồ quét qua, lập tức bao phủ toàn bộ sàn đấu.
Tiêu Trần ôm cổ, xoẹt một cái bay lên trời.
"Mất máu." Tiêu Trần ôm cổ, vẻ mặt đau buồn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Trần dùng máu tươi của mình để phát động thần thông tiên huyết, cũng không biết hiệu quả ra sao.
Chỉ trong nháy mắt, làn sóng xung kích khủng bố rung chuyển đất trời, nguồn năng lượng khổng lồ cuồng bạo lật tung cả sàn đấu.
Mặt đất gồ lên, vô số đá vụn bị cơn bão do năng lượng tạo ra cuốn lên bầu trời.
Nhất thời đất đá bay mù trời, bóng dáng mọi người đều bị bao phủ, cảnh tượng ấy trông không khác gì cự long cuộn sóng, nghìn suối vạn khe.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô bay lượn giữa trời, ôm chặt lấy cổ, vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt Tiêu Trần hơi tái nhợt.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, dùng ngọc Sơn Thần để chữa trị vết thương cho Tiêu Trần.
"Phù phù."
Lưu Tô Minh Nguyệt thổi thổi cái cổ đã lành của Tiêu Trần, rưng rưng nước mắt hỏi: "Đau không?"
Tiêu Trần Tâm đau lòng gõ gõ cái đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt: "Ôi, không khóc, không khóc, không sao đâu, thân thể anh tốt lắm, ừm chỉ là mụ nội nó hơi chóng mặt thôi."
Tiêu Trần sợ cô dính phải máu tươi có chứa kịch độc của mình nên trực tiếp bỏ Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong tã lót của Độc Cô Tuyết.
"Grào."
Đúng lúc này, bên dưới truyền tới một tiếng rống giận kinh thiên, bão táp khổng lồ lập tức nổi lên.
"Ầm."
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, một bóng dáng bay ra từ trung tâm cơn bão bằng một tốc độ cực nhanh, chính là Dạ Hoa.
Hắn ta không còn tự tin như lúc trước nữa, hắn ta của hiện tại vẻ mặt hoảng hốt, cả người toàn là máu tươi.
Ánh sáng ba màu do những tấm khiên nhỏ bên cạnh hắn ta hóa thành giờ chỉ còn hai màu, xem ra là bị con chó ngốc cắn nát một tấm khiên rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận