Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 565: Tạm biệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Lúc này trên mặt biển có một cột nước bắn lên cao, giống như con rồng lớn phóng thẳng về phía chân trời.
Tiếp theo tiếng kêu giống như trẻ con vang lên khắp trời đất, một sinh vật cực lớn không gì sánh bằng chậm rãi ngoi lên khỏi mặt biển.
Cơn sóng lớn đánh lên trên rễ cây, dường như toàn bộ Cây Thế Giới đều đang chấn động.
"Đến."
Tiêu Trần nhẹ nhàng nói một câu, sinh vật vắt ngang cả mặt biển chậm rãi bơi về phía Tiêu Trần.
Toàn bộ biển dường như đang chấn động khi nó bơi.
"Được rồi."
Lúc nó đến cách rễ cây khoảng mấy chục dặm, Tiêu Trần vẫy tay, ý bảo nó ngừng ở chỗ đó.
Tiếng kêu giống như trẻ con kia lần thứ hai vang lên, tất cả mọi người có thể cảm nhận được cảm xúc trong tiếng kêu kia, vừa vui vẻ vừa có chút làm nũng.
Mặt biển bắt đầu dâng lên, một cái đầu cực kỳ lớn ngoi ra khỏi mặt biển, từ đằng xa nhìn lại, cái đầu to lớn kia dường như đang mỉm cười, còn khiến cho người ta có cảm giác hơi khờ khạo.
Hiếm thấy trong mắt Tiêu Trần có một chút dịu dàng.
"Đã lâu không gặp, bé con."
"Éc éc." Tiếng kêu trẻ con kia lại vang lên.
Dường như nó đang rất vui vẻ.
Thôn Hải Kình này là được Tiêu Trần cứu, lúc trước gặp được nó cùng lắm chỉ lớn bằng bàn tay, suýt chút nữa đã bỏ mạng trong miệng người đánh cá.
Sau đó dưới sự chăm sóc của Tiêu Trần mới từng ngày trưởng thành thành quái vật khổng lồ như bây giờ.
"Sau này nơi đây chính là nhà của mày."
Tiêu Trần vẫy tay, dường như đang tạm biệt.
Thôn Hải Kình hơi không hiểu, vì sao chủ nhân vừa gặp mặt đã tạm biệt nó?
Tiếng kêu bi thương vang lên khắp cả đất trời.
"Duyên phận của mày và tao đã hết, kể từ hôm nay trở đi ngoan ngoãn ở đây tu hành, một ngày nào đó biến thành Côn Bằng, sống tự do vui vẻ."
Hiếm khi Tiêu Trần nói nhiều như vậy, 'bé' con này là một tay Tiêu Trần nuôi lớn, Tiêu Trần hoàn toàn xem như con trai mà nuôi, đột nhiên rời xa chắc chắn không nỡ.
"Éc éc." Tiếng trẻ con vang vọng không dứt trong trời đất.
Nó là do Tiêu Trần nuôi lớn, đương nhiên hiểu rất rõ tính Tiêu Trần, nó biết nó không thay đổi được gì cả.
Tiêu Trần quay đầu lại nói với bà lão mù: "Kêu mọi người đến sống trên người đứa trẻ kia đi, biển cả mới là chỗ thuộc về các người."
Mọi người không tin nổi, đến sống trên người một con cá? Chuyện không thể nào.
Ánh mắt Quỷ Xa tràn ngập giễu cợt: "Đúng là một lũ ngốc, Thôn Hải Kình này có thể di chuyển trên mặt biển một cách nhẹ nhàng, có thể đưa các người đi khắp biển cả này, quả thật không thoải mái lắm."
"Bé con này trời sinh tính tình hiền lành lương thiện, gần gũi với Nhân tộc, sẽ không rảnh tới nỗi coi các người thành đồ ăn đâu."
"Lại còn có thể tìm báu vật, quả thật là một bảo mẫu vạn năng, các người đúng là gặp phải vận cứt chó mà."
Quỷ Xa nói xong còn tự chảy nước miếng, hận không thể đi lên ôm Thôn Hải Kình hôn hai cái.
Thôn Hải Kình đã gần như tuyệt chủng, con trong tay Tiêu Trần có thể là nói là con duy nhất trên đời, có thể nghĩ nó quý báu tới mức nào.
"Đi thôi!" Tiêu Trần nhẹ nhàng nói một câu, bế Thập Nhất lên, đạp một bước thật mạnh lên rễ cây, chạy về phía trước giống như muốn phóng lên cao.
"Éc éc..." Tiếng kêu bi thương vang lên, đưa tiễn Tiêu Trần, cũng là đặt một dấu chấm hết cho đoạn duyên phận này.
Người đầu tiên phản ứng lại nhìn Tiêu Trần biến mất là cô bé người cá kia.
Cô bé nhìn Thôn Hải Kình, cắn răng, nhảy xuống biển.
Một dòng nước dịu dàng vây lấy cô bé, chậm rãi đưa cô bé lên trên lưng Thôn Hải Kình.
"Éc éc..." Tiếng kêu trẻ con lại vang lên một lần nữa, tựa như đang thúc giục những người đang do dự chưa quyết định.
Nhìn một cảnh này, tất cả mọi người buông xuống đề phòng trong lòng, nhảy vào trong biển.
Trên mặt vài người lớn tuổi hiện lên vẻ vui mừng, nhưng lại không đi theo đám người lên lưng Thôn Hải Kình.
Bọn họ đã già lắm rồi, dù cho Cây Thế Giới này này là do ai trồng, bọn họ đều đã sống ở đây đời này qua đời khác, nơi này là nhà của họ.
Người già luôn luôn có cố chấp lá rụng về cội.
Những người già vẫy tay từ biệt đám người đứng chen chúc trên lưng Thôn Hải Kình. Tiếng khóc thương vang vọng trên mặt biển, thật lâu không dứt.
Thôn Hải Kình ngẩng đầu nhìn lên không trung, chủ nhân đã biến mất ở nơi đó, nước mắt nóng bỏng xẹt qua đáy mắt.
Bé con biết, có thể mình mãi mãi cũng không thể gặp lại chủ nhân nữa.
"Éc éc..."
Tiếng khóc nỉ non vang khắp biển cả, Thôn Hải Kình chậm rãi khởi hành.
Rất lâu về sau, một chủng tộc truyền kỳ ra đời dưới vũ trụ này.
Có một truyền thuyết về bọn họ là, những người bé xíu như chấm nhỏ trên lưng cá voi, người trong tộc kia đều là cao thủ.
Bọn họ vượt qua vũ trụ, đi qua vô số biển sao trời, dường như đang tìm kiếm một người, tên là Tiêu Trần.

Bình Luận

0 Thảo luận