Tư Mã Tinh bước đi không nhanh, khi nhìn thấy đám quan viên chen chúc ra khỏi nhà họ Thư, trên khuôn mặt âm trầm rốt cuộc nở một nụ cười.
Yến hội vốn đang yên đang lành, nhưng bây giờ người đã chạy hết sạch, chỉ có vợ chồng Dịch Minh và Minh Sơ Hạ.
Ba anh em nhà họ Thư ngơ ngác nhìn Tiêu Trần.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Tiêu Trần cợt nhả thực hiện hai động tạo dáng thể hình: "Sao? Chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy hả?"
"Thằng khốn kiếp, lần này đã đắc tội Tư Mã Tinh đến cùng rồi. Sau này, cục diện sẽ là nếu hắn ta không chết thì nhà họ Thư chúng ta sẽ đi tong đấy." Thư Vọng Kinh hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Trần.
"Sợ hắn ta cái rắm ấy." Nhị thúc tỏ vẻ khinh thường, thậm chí còn vô cùng tán thưởng cách làm của Tiêu Trần.
Tam thúc gật đầu: "Anh cho rằng nếu nhường cho cái tên Tư Mã Tinh chút ít thì hắn ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt à? Phi..."
"Bây giờ tôi sẽ điều đệ nhất quân đoàn trở lại kinh ngay lập tức. Hai người các anh cũng đừng có nhàn rỗi. Nếu Đại Đầu thua thật, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng." Minh Sơ Hạ nói với nhị thúc và tam thúc. Nghe giọng điệu này, nếu Tiêu Trần không trúng cử, chỉ sợ tên này cũng muốn làm phản!
Nhị thúc và tam thúc nhìn Thư Vọng Kinh, Thư Vọng Kinh hơi do dự, có vẻ đang đắn đo chưa chắc chắn.
Minh Sơ Hạ cười lạnh: "Đồ cố chấp! Tên bạo quân Dịch Tiên kia đã thống trị vương triều Độ Nha nhiều năm như vậy, các anh chịu đựng chưa đủ sao?"
"Bây giờ Dịch Tiên không có ở đây, lại có một kẻ ngày càng táo tợn hơn đến, các anh cũng có thể chịu được à?"
Nghe giọng điệu của bọn họ, chỉ sợ đã lên kế hoạch từ lâu.
Thư Vọng Kinh nhíu mày: "Cộng với đệ nhất quân đoàn của anh, chúng ta chỉ có ba binh đoàn, chỉ sợ không đủ..."
Minh Sơ Hạ bĩu môi: "Tôi có nói tôi muốn tạo phản đâu? Chúng ta chỉ là tự bảo vệ mình, chiếm mười ba thành ở phía đông là được rồi. Phía sau có cứ điểm Bạch Nguyệt, phía trước có dãy núi Bạch Lộc, tiến có thể công, lui có thể thủ."
"Ngay cả khi sau này Dịch Tiên trở lại, chúng ta vẫn có đường lui."
"Với lại Nguyệt Nguyệt xinh đẹp như vậy, anh nghĩ thằng chó chết Tư Mã Tinh sẽ bỏ qua con gái anh sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Thư Vương Kinh thay đổi, lập tức đưa ra quyết định: "Lão nhị, lão tam đi điều động quân đoàn, ông đây nhất định phải giết chết Tư Mã Tinh!"
Mọi người ở bên này đang thảo luận chuyện đại sự mưu phản, còn Tiêu Trần phía bên kia lại lôi kéo Dịch Minh, Cửu Vĩ Hồ và Thư Nguyệt Nguyệt vừa thay xong quần áo ngồi xuống bàn, uống rượu khoác lác.
"Đúng rồi, trong các anh muốn làm hoàng đế, không phải thay quyền cho người khác đâu?" Uống hăng say, nòng đại bác của Tiêu Trần lại bắt đầu ăn nói bậy bạ.
Dịch Minh vẻ mặt sững sờ, lá gan của tên này lớn đến mức độ này luôn á?
"Tiêu huynh, những lời này cậu có thể lén nói với tôi, nhưng không thể nói lung tung ở bên ngoài đâu." Dịch Minh chân thành khuyên.
"Các anh sợ cái tên... cái tên... cái tên gì mà...?" Tiêu Trần vừa nốc rượu vào thì sẽ quên hết mọi chuyện.
"Dịch Tiên." Cửu Vĩ Hồ trợn trắng mắt nhìn Tiêu Trần.
Dịch Minh có chút bất đắc dĩ: "Toàn bộ vương triều Độ Nha ai không sợ hắn ta chứ?"
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, nếu cái thằng Dịch Tiên này có ở đây thì tốt rồi, hắn có thể vặn thẳng đầu của hắn ta xuống, vậy thì sẽ không nhiều chuyện như vậy.
"Những năm Dịch Tiên không có mặt ở đây có lẽ là những năm yên ổn nhất của vương triều Độ Nha. Nếu nói lời đại nghịch bất đạo thì thì tôi hy vọng Dịch Tiên sẽ không bao giờ quay lại." Dịch Minh nói xong, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt đầy sầu lo.
Nhiều năm qua không một ngày nào anh ta sống yên ổn, anh ta sợ một ngày Dịch Tiên đột ngột trở về, với tính cách của Dịch Tiên, anh ta sẽ không còn đường sống.
"Đúng rồi, Tiêu huynh, cái này cho cậu." Dịch Minh nói xong, lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành được chế tác tinh xảo.
Tiêu Trần nhận lấy ngắm nghía, hóa ra đó là về chuyện đề cử.
Trên đó có sáu con dấu của sáu người, một trong số đó là Dịch Minh.
Dịch Minh nói: "Cộng thêm với ba anh em nhà họ Thư và Minh Sơ Hạ là vừa đủ đề cử, sau này tùy thuộc vào Tiêu huynh rồi."
Tiêu Trần ném tờ giấy Tuyên Thành cho Thư Vọng Kinh, ông lão nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt vui mừng, hắn ta không ngờ tiểu tử thối này lại có quan hệ với Dịch Minh.
Nhưng chỉ có tiến cử, chỉ sợ vẫn chưa đủ, tu vi của Tư Mã Tinh thâm hậu, Tiêu Trần sợ rằng sẽ không thể thắng được.
"Mặc dù Tư Mã Tinh là người có thù tất báo, nhưng tài năng của hắn ta không thể nghi ngờ, hơn nữa hắn ta được Dịch Tiên vô cùng tin tưởng, chỉ sợ hắn ta sẽ có chuẩn bị gì đó sau lưng. Tiêu huynh phải cẩn thận đấy." Dịch Minh hơi lo lắng nhắc nhở.
"Đừng nhắc tới cái tên chó chết đó nữa." Tiêu Trần liếc mắt: "Sớm muộn gì cũng có ngày tôi treo đầu hắn ta lên trên đại điện hoàng cung."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận