Tiêu Trần duỗi chân, đá Sở Mộc Tâm ra.
"Răng rắc, răng rắc..."
Một tràng âm thanh đứt quãng vang lên trên người Tiêu Trần.
Phá Giới Chi Khí không phải là thứ mà hiện tại Tiêu Trần có thể khống chế.
Da thịt trên cơ thể Tiêu Trần có những vết nứt giống như của Thanh Oanh.
Cơ thể mạnh mẽ của cương thi, tại thời điểm này bày ra.
Các vết nứt cứ lớn dần ra rồi không ngừng lành lại.
Tiêu Trần khó khăn quay đầu lại, nhìn Sở Mộc Tâm đang sững sờ bên cạnh nói: "Thất thần cái gì đó, đến giúp một tay, tranh thủ kéo cung bắn chết tên chó già này."
Sở Mộc Tâm tỉnh táo lại, hai tay hung hăng đập xuống đất.
"Mộc Giới hàng lâm."
Cả không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội, những thân cây to lớn từ mặt đất lao ra với tốc độ cực nhanh.
Bức màn màu xanh bao quanh cũng đã bị đánh tan.
"Đi, đi Bảo Thuyền..."
Sở Mộc Tâm gầm lên, tập hợp những binh sĩ xung quanh và công chúa nhỏ lại với nhau.
Dùng một thân cây nâng mọi người lên, Bảo Thuyền cực lớn bay lên thương khung.
Nếu không có sự bảo vệ của bức màn lục lam, toàn bộ hoàng cung, hay toàn bộ đô thành Đại Sở, đều phải trải qua những rung động dữ dội.
Những thân cây khổng lồ nhô ra mọi ngóc ngách trên mặt đất.
Theo như mắt thường có thể thấy, mọi thứ đều tan thành từng mảnh.
Màn sương mù màu lục lam khổng lồ bao phủ, kinh thành Đại Sở rơi vào cảnh hoảng sợ vô cùng.
Nhiều người chưa kịp lên thuyền, theo dõi tình hình đã rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Giọng nói hùng hồn của Sở Mộc Tâm vang lên giữa thiên địa: "Con dân Đạ Sở, ta Thánh Tổ khai quốc Đại Sở. Bất Chu giới sắp rơi một cuộc khủng hoảng cực lớn, đã đến lúc phải rời khỏi đây, đừng chần chừ, Đại Sở sẽ cho các người một tương lai. "
Khi giọng nói của Sở Mộc Tâm lan rộng khắp đô thành, những bong bóng sương mù màu lục lam xuất hiện ở mọi ngóc ngách của đô thành.
Những người hoảng sợ tránh những bong bóng này, nhưng luôn có những người vô tình chạm vào chúng.
Người chạm vào bong bóng lập tức bị bong bóng bao bọc bay lên Bảo Thuyền phía trên bầu trời với tốc độ cao.
Sau đó người ta mới biết những bong bóng này có tác dụng gì.
Mọi người không còn do dự nữa và lần lượt vào các bong bóng này.
Trên bầu trời, những bọt nước dày đặc nổi lên.
Cuộc đại di cư chính thức mở màn.
...
Những thân cây to lớn cứ cao dần lên, cả thế giới như rơi vào thế giới của cây cối.
Hơi thở nhẹ nhàng và sức sống khổng lồ tuôn ra từ những thân cây này.
Những sinh khí này tập hợp lại với nhau, biến thành một dải ngân hà màu xanh trên không trung.
Ngân hà giống như một dòng sông đổ ngược, hung hăng rơi xuống đầu Tiêu Trần.
Nhìn thấy sự việc đã không thể thay đổi, Cửu Vĩ Yêu Hồ nghiến răng nghiến lợi.
Tám chiếc đuôi khổng lồ vươn ra từ phía sau, những chiếc đuôi nhảy múa điên cuồng trong không khí.
Một quả cầu lửa màu xanh hình thành ở cuối đuôi.
Sức mạnh đáng sợ khiến linh hồn run sợ trào ra từ quả cầu lửa màu xanh lam.
"Hời cho ngươi rồi tiểu tử thối."
Cửu Vĩ Yêu Hồ trợn trắng mắt, thế mà lại có vị đạo phong tình vạn chủng.
Quả cầu lửa màu xanh lam bắn về phía Tiêu Trần với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng chìm vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Hai lực lượng truyền vào cơ thể Tiêu Trần, rót vào một lượng sức mạnh khổng lồ.
Sinh lực khổng lồ màu xanh, khiến vết nứt của Tiêu Trần lành nhanh hơn tốc độ những vết nứt xuất hiện.
Quả cầu lửa màu xanh lam khiến sức mạnh linh hồn của Tiêu Trần tăng vọt trong chốc lát.
Cảm nhận được những thay đổi do hai lực lượng mang lại, chân phải Tiêu Trần lùi lại nửa bước.
"Ầm!"
Chân phải đột nhiên đạp xuống đất, chân trái hơi khuỵu xuống, trong tay cầm cung tên, một bộ khí thế Thiên Lang giương cung bắn.
Dây cung bán nguyệt được Tiêu Trần kéo thẳng thành mặt trăng tròn.
Những phù văn bí ẩn xung quanh tên Nhân Vương, giờ phút này cũng như sống lại.
Rời khỏi thân mũi tên, chạy loanh quanh như một con nòng nọc nhỏ.
Cả thế giới, giống như một trái tim được nắm giữ bởi một bàn tay to lớn, đột ngột co lại vào lúc này.
Mũi tên Nhân Vương cũng đã hoàn toàn hoạt động vào lúc này.
Ánh sáng vàng vô hạn chiếu rọi mặt đất rộng lớn, khí hạo nhiên chọc thủng bầu trời.
Mũi tên Nhân Vương hưng phấn khiến Tiêu Trần, người có thể kiên trì, trong cơ thể lại xuất hiện rất nhiều vết nứt.
"Buông ra!" Phong Linh Nhi lo lắng hét lên.
Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng đã bị mê hoặc trong huyền thuật nghiến răng nghiến lợi, lại tăng thêm lực đạo.
"Rắc rắc..."
Thân cây cung màu lục lam, không thể kham được, lần lượt xuất hiện những vết nứt.
Và những vết nứt trên cơ thể Tiêu Trần thậm chí còn đáng sợ hơn, dày đặc, như thể chúng sẽ vỡ ra chỉ với một cái chạm nhẹ.
"Được rồi, buông ra, nếu tiếp tục, ngươi sẽ sụp đổ đó."
Cửu Vĩ Yêu Hồ cũng khẩn trương, làm gì có ai không cần mạng như vậy?
Tiêu Trần mắt mở trừng trừng, tay phải của hắn đột nhiên buông lỏng ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận