Cô gái cau mày:
"Đại Đế mới tới thế giới này, sao lại có nhiều kẻ địch vậy chứ?"
"À... hehe... hehe... chuyện đó... Là vì bọn họ ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi, đúng vậy, đúng vậy, bọn họ ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi đó."
Tiêu Trần không thể chế thêm được nữa.
Cô gái rõ ràng không tin, nhưng Tiêu Trần đã đánh phủ đầu, hắn bỗng nhảy lên không trung, đưa tay xoay một vòng trước mặt.
Cây dao hẹp Vô Gian xuất hiện trước mặt Tiêu Trần, Tiêu Trần gượng cười nói:
"Tiểu Long Nhi đang bị thương, cô không cần ra tay. Chuyện này để tôi tự giải quyết cũng được."
Tiêu Trần lấy Vô Gian ra, hướng về phía biển xa, Vô Gian nhẹ nhàng tiêu sái đánh trúng mấy người ở trước mặt nó, sau đó tự thu đao vào vỏ.
"Xong rồi."
Tiêu Trần đáp xuống mặt đất.
Bộ ba giả chết nhìn hành động của Tiêu Trần với vẻ mặt ngơ ngác, đầu óc đầy rẫy dấu hỏi chấm.
"Như vậy là xong rồi đó hả? Lừa quỷ à? Một nhát đao kia của cậu chẳng có một chút đao khí gì, chỉ cần tùy tiện đâm một nhát đao thì có thể đánh bại mười ba cao thủ tương đương Phá Thiên cảnh. Mặc kệ cậu có tin hay không. Dù sao thì tôi cũng không tin rồi đó."
Ngay khi Tiêu Trần đáp xuống mặt đất, cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Chiếc mũi cao ngất của cô gái đột nhiên ghé sát vào mắt Tiêu Trần, mũi của cô giật giật vài cái, như thể đang đánh hơi thứ gì đó.
Người đẹp đứng ngay trước mặt, sắc mặt Tiêu Viêm ngay lập tức thay đổi, hắn thật muốn tát cho mình hai cái: 'Tại sao hắn lại quên mất bà cô này nhỉ? '
Tiêu Trần nhìn vào chóp mũi của cô gái và ném Vô Gian trên tay xuống đất.
"À... cái đó... hehe... Cây đao này là mượn, mượn đó. Đây là lần đầu tiên tôi dùng nó, có trời đất chứng giám, có trăng sao chứng giám."
Tiêu Trần thật muốn tự mình bóp chết bản thân, nhưng hắn không thể làm gì khác hơn là ảo não, trước mặt hắn có hũ dấm to thế này, vậy mà hắn còn dám dùng cây đao khác.
Cô gái rõ ràng không tin lời của Tiêu Trần, chiếc mũi đáng yêu của cô khịt khịt ngửi lui ngửi tới trên người Tiêu Trần.
"Cây đao này có lẽ đã ở trên người Đại Đế một thời gian. "
Sắc mặt của cô gái đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sự đố kỵ đột nhiên bốc lên.
Vẻ mặt Tiêu Trần như thể chẳng còn gì để mất, Tiểu Long Nhi nhà hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều, thích ăn dấm chua, nếu cô biết Tiêu Trần dùng một cây đao khác thì sẽ làm mình làm mẩy.
Lúc trước Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì, dùng những cây đao khác để đi chém người, nhưng sau khi bị Ngục Long phát hiện, cô gái này đã tức giận rồi trốn đi, khiến Tiêu Trần phải mất ba năm mới tìm được.
Bây giờ Tiêu Trần không dám thừa nhận như những gì Tiểu Long Nhi nói.
Tiêu Trần đá Vô Gian trên mặt đất về phía Thanh Y đang nằm giả chết trên mặt đất.
"Tiểu Long Nhi, cô bị thương nặng như vậy. Chắc mũi của cô cũng có vấn đề đó. Sao có thể có đao khí khác trên người tôi được? Tấm lòng của tôi dành cho Tiểu Long Nhi có trời xanh chứng giám, là một mảnh chân thành."
Tiêu Trần đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, hắn bắt đầu nói nhảm:
"Nếu Tiểu Long Nhi không tin thì hãy hỏi cái tên đang nằm trên mặt đất kia đi, cây đao này là của anh ta đó, tôi chỉ mượn nó dùng một lát thôi, đây là lần đầu tiên, thật đấy."
Cô gái nghi ngờ nhìn Thanh Y đang nằm trên mặt đất.
Thanh Y suýt chút nữa phun ra một ngụm máu,
"Đậu xanh rau má, không phải cậu đã cưỡng ép lấy cây đao này hả? Bây giờ cậu muốn tôi cõng nồi à."
Nhìn cô gái đang đi về phía mình, thân thể Thanh Y chấn động.
Tiêu Trần hướng về phía Thanh Y, hung ác giơ tay phải lên, đặt nó ở cạnh cổ và làm động tác cắt cổ, ra hiệu cho tên này đừng nói lung tung.
Thanh Y đã quen nhìn thấy đủ loại chuyện trên đời trước đây, hắn bò dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại mớ quần áo rách nát của mình, vẻ mặt của hắn trở nên bình tĩnh thong dong.
"Cô gái, vị... nhỏ này..."
"Đệt mợ, nhỏ cái gì mà nhỏ, gọi là Đại Đế, Đại Đế, anh muốn chết à?"
Những lời nói của Tiêu Trần đột nhiên bùng nổ trong tâm trí của Thanh Y, khiến cho Thanh Y vốn đang rất bình tĩnh lại rùng mình.
Thanh Y sắp xếp tâm trạng của mình, sau đó nói:
"Cô gái, đúng như Đại... Đại Đế nói. Cây đao này quả thực là của tôi, Đại Đế chỉ tạm thời mượn dùng thôi."
Cô gái không tin, cô đi đến phía trước Thanh Y, cái mũi đáng yêu không ngừng giật giật.
Thanh Y hơi đỏ mặt, không dám nhìn cô.
Cô gái trước mặt thật sự rất khác so với lần biểu hiện trước đây, lúc trước khi cô gái vung tay lên, những con Thủy Long bá đạo bay đầy trời.
Giờ thì sao? Môi mỏng của cô gái mím chặt, ánh mắt không còn lạnh lùng, thay vào đó là đủ loại nghi vấn, cộng thêm cái mũi nhỏ nhắn không ngừng lắc lư, giống như đang bắt kẻ thứ ba.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận