Nhìn thấy những sinh vật quái dị đó lao vào cơn bão, cơn bão đẫm máu trong giây phút tiếp theo không còn một chút cặn bã.
Nho Sinh chỉ có thể thực hiện bước tiếp theo, để chị em thánh quang mở kết giới.
Vào lúc kết giới được mở ra, hàng chục pháp trận và thuật phong ấn đã được khắc trên hoa Thôn Thiên.
Hoa Thôn Thiên ngay lập tức biến mất vào tinh không.
"Cùng nhau động thủ, gián đoạn con đường vấn đạo của hắn."
Nho Sinh không còn để tâm đến hoa Thôn Thiên nữa, giải quyết cơn bão hiện tại là việc cấp bách nhất.
Mọi người không còn lương tay nữa, thần thông vô thượng đã được phóng ra không chút do dự.
Nhưng sau đó, một điều khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, những thần thông mà họ đánh ra, thế mà lại đều được tích vào trong cơn bão.
Cơn bão vốn có vẻ đẹp lộng lẫy và kỳ vĩ, nay càng mang nhiều màu sắc lộng lẫy hơn, ngày càng trở nên bí ẩn hơn.
Thần thức của Tiêu Trần ma tính đang lắc lư trong cơn bão đã nhìn thấy những điều khó tin, những con người không thể tin được.
...
"Tiểu thư, cô không thích câu cá à?"
Sơn thanh nước tú, huỳnh quang bao quanh, nơi đây giống như một thế giới thần tiên.
Một cô gái trẻ mảnh khảnh, tay cầm một cuốn sách cổ, đi tới trước mặt.
Cô gái tính tình ôn hòa, dung mạo dễ chịu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy thân thiết.
Cô gái vừa đi vừa lật giở cuốn sách cổ trên tay.
Một nha hoàn nhỏ đi theo phía sau cô gái, nha hoàn nhỏ mang theo một chiếc cần câu và một chiếc ghế đẩu nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh đầy vẻ không vui.
"Tiểu thư, không đi câu cá có được không? Ngồi với mấy ông già đó nhiều năm cũng chán lắm."
Nha hoàn phồng má nhìn cô gái với vẻ cầu xin.
Cô gái dừng lại, quay đầu kéo khuôn mặt bầu bĩnh của nha hoàn, cười nói: "Tôi không đi câu cá."
Cô gái nói và giơ cuốn sách trên tay: "Cuốn này sắp xem xong rồi, tôi phải đi câu cuốn khác".
"Hồng Lâu Mộng, xie, có gì hay đâu, còn không bằng Bá đạo tổng tài yêu tôi lần trước." Nha hoàn nhỏ bĩu môi tỏ vẻ chán nản.
Cô gái có chút bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi, "Câu hai cuốn sách rồi đi có được không?"
"Thế cũng đươjc." Nha hoàn nhỏ nhảy dựng lên sung sướng khi nghe điều này.
"Tiểu thư, cô có nghe nói chưa?" Nha hoàn tốt bụng tiến lại gần cô gái và nói một cách thần bí.
"Nghe nói gì?" Cô gái mỉm cười.
Nha hoàn nhỏ trông có vẻ tự hào: "Tiểu thư không biết sao, cách đây một thời gian đã xảy ra chuyện với ngư trường Bá Hạ."
Cô gái nín cười giả vờ kinh ngạc: "Xảy ra chuyện lớn gì rồi, ại làm phiền Tiểu Trác đại nhân của chúng ta?"
"Thật đáng ghét! Tiểu thư." Nhận thấy cô gái đang trêu chọc mình, nha hoàn nhỏ dậm chân với vẻ mặt đỏ bừng.
"Được rồi, được rồi." Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục lên đường.
Nha hoàn nhỏ phồng má, nhanh chóng đuổi theo.
"Tiểu thư, ông cụ bị cá kéo xuống nước, bây giờ còn không lên nữa, chết đuối à? Hay là bị cá ăn thịt rồi?" Nha hoàn tò mò hỏi.
Cô gái lắc đầu: "Không cần biết kết quả thế nào, tất cả đều là tự tạo nghiệt."
"Tự tạo nghiệt?" Nha hoàn nhỏ ngây người.
Cô gái khẽ thở dài, ánh mắt đầy thương cảm: "Ngư trường tồn tại vốn đi ngược với nhân luân, nhưng bọn họ chưa bao giờ tiết chế. Sớm muộn gì, thế giới cũng sẽ bị hủy diệt trong tay họ."
Nha hoàn sửng sốt: "Tiểu... tiểu thư, không nghiêm trọng như vậy chứ!"
Cô gái lắc đầu: "Ai biết được trong ao sẽ sinh ra quái vật gì?"
Khi nói lời này, khung cảnh trước mặt lại xuất hiện biến hóa kinh người.
Núi và sông đã biến mất, thay vào đó là một biển mây dài vô tận.
Biển mây cuộn trào, không biết kéo dài bao xa, dường như không có giới hạn.
Chỉ có một con đường, bên rìa biển mây, không biết nó kéo dài đến đâu.
Phía trên biển mây gần nhất, có một lão nhân, khuôn mặt lão nhân hồng hào, thần tính dồi dào, dường như tâm tình rất tốt.
Lão nhân cầm chiếc sào tre xanh thẫm nhìn biển mây.
"Ha, ta cuối cùng cũng câu được ngươi."
Lúc này, lão nhân hớn hở bật dậy, mạnh mẽ rút chiếc cần câu lên.
"Ầm!"
Khoảnh khắc tiếp theo phía trên biển mây, một đột biến phát sinh.
Biển mây tĩnh lặng vào lúc này kịch liệt chấn động, vô số sấm sét đen kịt quấn lấy nhau, phù văn kỳ quái cũng không ngừng biến mất trong sấm chớp.
Cần câu màu xanh lá cây sẫm được kéo uốn cong xuống, tạo ra âm thanh cót két, như thể nó sắp bật vào giây phút tiếp theo.
"Tiểu thư, nhìn xem." Nha hoàn nhỏ hứng thú kéo góc quần áo của cô gái.
Cô gái nhìn lão nhân bằng ánh mắt kinh tởm.
Ngón tay của cô gái khẽ nhúc nhích, ngay sau đó chiếc cần câu của lão nhân đột nhiên bị đứt.
Lão nhân cũng bị dẫn đến lộn nhào, lăn lộn trên biển mây mấy lần rồi mới ổn định được dáng.
"Thứ không có mắt nào làm hỏng việc của gia gia?"
Khi nhìn thấy cô gái, lão nhân thay đổi diện mạo ngay lập tức, một nụ cười nở ngay trên khuôn mặt giận dữ của ông ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận