Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 524: Hóa ra chỉ là sắt vụn

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Đột nhiên thanh trường kiếm kia xuất hiện ở trước ngực cô gái, dường như muốn xuyên thủng lồng ngực của cô ta.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cô gái đột nhiên giơ đao chắn trước ngực.
m thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, lực xung kích cực lớn đánh bay cô gái ra ngoài.
"Bụp!"
Trong giây lát, thân thể mềm mại của cô gái đập mạnh vào tường thành.
Máu tươi như suối không ngừng tuôn ra từ trong miệng cô gáu, sắc mặt cô ta chẳng khác nào một người chết.
Cô gái bám vào tường thành, run rẩy đứng dậy, cô ta đã không còn sức để cầm đao lên nữa.
"Chị!"
Một cô bé lao ra từ trong tường thành, khóc lóc chạy về phía cô gái.
"Quay về đi. '
Cô gái hé miệng, khó khăn nói ra ba chữ, trong miệng tràn đầy máu tươi.
Đây là lần đầu tiên cô bé không nghe lời chị mình, điên cuồng chạy về phía cô gái, ngăn trước mặt cô ta.
Lúc này, trông thân thể nhỏ nhắn của cô bé vô cùng yếu ớt.
Một luồng lưu quang khủng khiếp bắn về đầu cô bé với tốc độ cực nhanh.
Lỗ chân lông cả người cô gái không ngừng rỉ máu, trong nháy mắt, đôi mắt vô thần lại phát ra ánh sáng chói mắt.
"Ầm!"
Cô gái cầm lấy trường đao, hai tay giơ quá đầu người, không ngừng chém xuống.
Một đạo sóng khí kinh khủng dâng lên, hình thành một luồng đao khí khủng bố, điên cuồng xông về phía trước.
Đạo lưu quang đánh về phía đầu cô bé bị luồng đao khí chặn lại, không thể tiến thêm một bước.
"Rống."
Có vẻ như bóng đen cao lớn kia đã phát hiện trường kiếm của mình bị chặn lại, nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
"Ầm!"
Cô gái không trụ được nữa, trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, hai mắt dần mất đi tiêu cự.
"Ảnh Nhi, mau chạy đi."
Cô gái giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cô ta chỉ có thể động đậy ngón tay.
Cô bé ngơ ngác nhìn chị gái, một cơn phẫn nộ trào dâng trong lòng cô.
Cô bé gào lên như điên, đưa tay nhấc trường đao màu lam trên mặt đất lên.
"Ầm!"
Trường đao màu lam phát ra một luồng đao khí, hất tay cô bé ra, dường như nó không thích người khác động vào nó, ngoại trừ chủ nhân mình.
Cô bé bò dậy khỏi mặt đất, nhìn trường đao màu lam đang bài xích sự đụng chạm của bản thân, gào khóc lớn tiếng.
Cô bé không hiểu tại sao mình lại vô dụng như vậy, đến bây giờ, thậm chí ngay cả một cây trường đao cũng không cầm được.
Bóng đen giống như thủy triều tràn qua, ánh mắt đỏ tươi, tràn đầy sự tàn nhẫn của dã thú.
Một bóng đen há miệng rộng hết cỡ, răng trắng trong miệng cũng biến thành răng nanh sắc bén.
"Ầm!"
Một bóng đen khác xông lên, đạp bóng đen đang há miệng xuống.
Bóng đen đeo trường kiếm ở trên lưng xuất hiện trước mặt cô bé, những bóng đen đang xông lên như thủy triều kia cũng dừng động tác nào.
Bóng đen rút trường kiếm ra, nhìn cô bé đang đứng quật cường trước mặt mình, không hề thương hại chút nào.
Trường kiếm trực tiếp bổ về phía đầu cô bé.
"Ầm!"
Ánh lửa sáng chói xuất hiện, cô gái sắp chết đứng lên giống như đang hồi quang phản chiếu.
Cô ta nhặt trường đao màu lam lên, cản một kiếm này thay em gái mình.
Nhưng mà dù sao cô ta cũng là người gần chết, lực lượng kém xa lúc trước.
Trường đao trong tay cô gái bị bay ra ngoài, cổ của cô ta cũng bị bóng đen bóp chặt.
Cô gái không còn sức để giãy dụa, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng chói tai ù ù.
Cô bé khóc lóc, không ngừng đấm đá bóng đen đang bóp cổ chị mình, nhưng lại không làm gì được người ta.
Không ai chú ý tới, trường đao màu lam bị đẩy lùi kia không hề rơi xuống mà được một bàn tay trắng nõn tiếp được.
Dưới cửa thành, tiếng khóc của cô bé vang lên vô cùng chói tai, xen lẫn trong những tiếng cười tàn nhẫn, hình thành một bài hòa âm quỷ dị.
Lúc này, một âm thanh không đúng hoàn cảnh vang lên ở chân trời.
"Đao tốt, người dùng đao cũng khá được."
m thanh hữu lực vang lên, xuyên thấu hết thảy.
Một thân ảnh gầy gò xuất hiện nơi cửa thành, đúng là Tiêu Trần.
Tiêu Trần cầm trường đao màu lam kia, vung lên vài đường xinh đẹp, sau đó hắn bước ra, đi về phía bóng đen đeo kiếm.
"Ầm!"
Bước đầu tiên chấn động trời đất.
Một luồng khí thế vô cùng bá đạo phóng lên từ giữa không trung.
"Đao này đúng là đao tốt."
Bước được bước đầu tiên, Tiêu Trần nói một câu như thế.
Không trung rơi vào sự an tĩnh quỷ dị.
Tiêu Trần bước bước thứ hai, một trận động tĩnh kỳ diệu phát ra từ dưới chân.
Giống như hô hấp, trời cũng hòa cùng một chỗ.
"Người dùng đao cũng không tệ."
Đây là câu nói thứ hai khi Tiêu Trần bước bước thứ hai.
Tiêu Trần bước bước thứ ba, khí thế bá đạo đến cực điểm hóa thành một luồng uy áp vô hình, xông thẳng đến trước mặt tất cả mọi người nơi đây.
Cảm nhận được luồng uy áp này, bóng đen đeo kém buông bàn tay bóp ở cổ cô gái ra.
Dưới chân anh ta đột nhiên vỡ ra, giống như anh ta đang gánh vác trọng lượng của vạn quân.
"Bịch."
Luồng uy áp này trực tiếp khiến người ta quỳ gối trên mặt đất.

Bình Luận

0 Thảo luận