Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 534: Nướng thịt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Cô bé lật người bò đậy, cơ thể hơi lảo đảo, thân mình gầy yếu càng hiện lên đơn bạc trong gió tuyết.
Tiêu Trần sải bước đi về phía trước, cô bé nhìn theo bóng lưng dần rời xa của hắn, nghiến răng nghiến lợi chạy theo sau.
Từ lúc trời tối cho đến tận lúc bình minh, tuyết mới ngừng lại.
Trên người cô bé mặc quần áo đơn bạc, khiến bé không thể chống chọi được với cơn giá rét này.
Bé gái đứng trong tuyết run lên bần bật, nhìn một vùng hoang vu trống trải trước mắt, nước mắt nhạt nhòa.
Cô bé đã để mất dấu Tiêu Trần, cũng không biết mình nên đi đâu về đâu.
Bé con ngồi xổm trên đất bật khóc hu hu, lúc tuyết dừng không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Một con quạ đen không biết từ đâu bay tới, đậu lên vai bé con.
Đôi mắt của quạ đen đỏ ngầu xen lẫn vẩn đục, thỉnh thoảng còn thoáng hiện vẻ khát máu.
Cô bé nhìn con quạ, trái tim nhỏ bé đột nhiên đập thình thịch.
Đây là quạ của anh trai kia, cô bé nhận ra được.
Bé con ngừng khóc, đưa tay ra muốn sờ đầu con quạ, nhưng lại nhanh chóng thu lại, vẻ mặt ảm đạm.
"Em đói rồi nên không đi được nữa à?"
Một âm thành lạnh lùng vang lên, thân ảnh màu đen sừng sững đột nhiên xuất hiện trước mắt cô bé.
Nhìn bóng người này, cô bé lau nước mặt, nhưng làm thế nào cũng lau không sạch, luôn có nước mắt tràn ra ngoài.
Bé con lắc đầu: "Em, em không đói."
"Ùng ục."
Chiếc bụng tóp teo của bé truyền tới một loạt âm thanh.
Tiêu Trần nghiêng cổ nói: "Nói dối là một thói quen không tốt."
Cô bé co rụt người lại, sợ hãi khí tức lạnh băng toát ra từ trên người Tiêu Trần.
"Em đói rồi hả?" Tiêu Trần lại hỏi lần nữa.
Cô bé vùi đầu vào đầu gối, khẽ 'vâng' một tiếng.
Tiêu Trần đưa mắt nhìn nơi xa, ma khí trên người cuồn cuộn dâng lên, mấy con quạ bay ra từ ma khí bay về phương xa.
Tiêu Trần yên lặng đứng nguyên tại chỗ, thỉnh thoảng bé gái lại lén ngẩng đầu nhìn hắn.
Trước giờ cô bé chưa từng thấy một anh trai xinh đẹp như vậy, cảm thấy nhìn thế nào cũng không ghét được.
Không lâu sau, đám quạ bay ra ngoài đã trở lại, hai bóng người bị đàn quạ bắt được không ngừng giãy dụa, nhưng đều vô ích.
Cô bé nhận ra hai người này, đúng là người tối qua đã xuất hiện cùng với con sói khổng lồ kia.
Sau khi Tiêu Trần rời đi, hai người họ vẫn luôn đi theo sau cô bé từ đằng xa.
Vốn họ muốn xem có cơ hội nào cướp cô bé này lại hay không.
Bé gái để mất dấu người nọ, họ còn tưởng rằng mình có cơ hội, ai ngờ đàn quạ đáng sợ lại xuất hiện.
Nhìn Tiêu Trần ở khoảng cách gần, khiến trái tim cả hai dâng lên nỗi sợ hãi trước kia chưa từng có.
Họ thật sự phát run trước khí tức khinh thường hết thảy này.
Tiêu Trần liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bé, rồi lại nhìn hai người kia, sau đó hỏi: "Em sợ à?"
Cô bé 'vâng' một tiếng, muốn nhích cơ thể tới gần Tiêu Trần nhưng lại không dám.
Tiêu Trần khẽ gật đầu với đám quạ kia.
Đột nhiên, đàn quạ há miệng, điên cuồng cắn xé hai người này.
Tiếng gài thét thảm thiết chói tai vang vọng giữa cánh đồng hoang vu trống trải, trong thoáng chốc, máu thịt của hai người nọ bắn tung tóe.
Cô bé không dám nhìn, chỉ vùi đầu thật chặt lên đầu gối.
Chẳng mấy chốc, tiếng hét thảm thiết của hai người họ đã biến mất, trời đất lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong miệng mỗi con quạ đều ngậm một miếng thịt đỏ như máu, cực kỳ chói mắt trong cánh đồng tuyết hoang vu này.
Tiêu Trần phất tay, một ngọn lửa màu đen bốc lên, đàn quạ ngậm miếng thịt chui vào trong lửa.
Ngay sau đó trên cánh đồng hoang vu bay ra mùi thịt nướng.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn thịt nướng trong ngọn lửa màu đen, trực tiếp bị dọa ngất xỉu.
Trong mơ màng, cô bé chỉ cảm thấy hương thơm trong miệng lan tràn bốn phía. Từ lúc chính mình có thể nhớ được chuyện, cô bé chưa từng ăn đồ vật ngon như vậy.
Hơn nữa, miệng cô bé cũng không chịu kiểm soát mà bắt đầu nhấm nuốt, ngay sau đó bé con đột nhiên bừng tỉnh lập tức ngồi dậy.
Nhìn đám quạ đen đang ngậm miếng thịt vây xung quanh mình, bé gái đột nhiên nôn ra từng ngụm lớn.
"Ăn không ngon à?" Tiêu Trần hỏi.
Cô bé kinh hãi nhìn Tiêu Trần, liên tục lùi về phía sau. Đây nào phải vấn đề ăn ngon hay không, mà là chuyện có thể ăn được không?
"Không, không thể ăn." Cô bé sợ hãi trả lời.
Tiêu Trần nhìn cô bé đầy kỳ quái: "Bởi vì là đồng loại ư?"
Cô nhóc gật đầu.
"Rất nhiều chủng tộc đều sẽ ăn thịt đồng loại của mình." Tiêu Trần nói xong, khẽ phất tay, đám quạ đen ngậm thịt bay về phía xa.
Tiêu Trần cũng không miễn cưỡng, sau khi xua đuổi đám quạ đi, hắn lại lần nữa lên đường, đi về phía trước.
Cô nhóc vội vàng túm lấy hai nắm tuyết trên đất, nhét vào miệng mình rồi theo sát Tiêu Trần.
"Em tên là gì?" Tiêu Trần có ý thả chậm bước chân, để cho cô bé có thể theo kịp.
"Thập Nhất." Cô bé ngoan ngoãn trả lời.
"Họ gì?"
"Không, không biết."

Bình Luận

0 Thảo luận