Bây giờ có thể nói là giang hồ Thiên Vũ quốc như rắn mất đầu, loạn nháo lung tung.
Vì vợ con trong nhà mình, những hảo hán giang hồ này chỉ có thể kiên trì cầm hậu lễ tới tham gia hôn lễ.
Lúc này hậu viện Thần Kiếm sơn trang, một công tử ca tuấn tú mặc quần áo tân lang đỏ thẫm đứng ở trước một căn phòng.
Rất nhiều người cho rằng lão ma Huyết Y là một lão đầu tử, thực ra không phải vậy.
Công tử ca tuấn tú này chính là lão ma Huyết Y mà người trong giang hồ nghe là biến sắc, nhìn thế nào cũng là một tiểu tử đầy tinh thần, làm sao cũng không dính nổi cái chữ lão này.
Công tử ca nhẹ nhàng gõ cửa phòng, giọng ôn hòa nói: "Tiểu Nhu, sắp tới lúc rồi."
Cửa bị mở ra, hai tiểu nha hoàn vẻ mặt khổ sở nhìn công tử ca.
Công tử ca phất phất tay, ý bảo hai tiểu nha hoàn lui xuống, chính mình bước một bước vào trong phòng.
Gian phòng được bố trí rất lịch sự tao nhã cũng rất lớn, nhưng lại có vẻ hơi vắng lặng.
Trong phòng khắp nơi bày bừa đồ sứ đổ vỡ, còn có một chút mảnh vải rách rưới đỏ thẫm.
Nữ tử cả người thướt tha, ngồi trước bàn trang điểm giống như một khúc gỗ, dù công tử ca tiến đến cũng không quay đầu nhìn một cái.
"Tại sao lại giận dỗi?" Công tử ca nhẹ nhàng lắc đầu.
Nữ tử cũng không trả lời, chỉ nắm cây kéo trong tay thật chặt.
Công tử ca nhìn cây kéo cười cười: "Cô không muốn chết, muốn chết thì không cần chờ cho tới hôm nay."
Đầu vai cô gái khẽ run lên, công tử ca nói không sai, cô không muốn chết, ai cũng không muốn chết đi ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
"Thực ra cô không cần như vậy." Công tử ca đi tới phía sau nữ tử, nhẹ nhàng kéo cây kéo trong tay cô gái ra ngoài.
Vuốt ve cây kéo xinh xắn, công tử ca cười nói: "Ngày hôm nay tôi phải đi, có thể cũng sẽ không trở lại nữa."
Nữ tử đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào công tử ca.
Sắc mặt có hơi tiều tụy, nhưng vẫn như cũ không che lấp được khuôn mặt nữ tử bế nguyệt tu hoa, ngược lại vẻ tiều tụy càng nàng tăng thêm vài phần mảnh mai như lá liễu trước gió.
"Cô không cần nhìn tôi như vậy." Công tử ca đưa tay muốn chỉnh lại mái tóc có hơi rối của nữ tử, lại bị nữ tử tát mở bay.
"Không nên đụng vào tôi, tên ma đầu nhà mi." Con mắt nữ tử đỏ bừng, nước mắt tràn đầy cả giận nói.
"Tôi? Ma đầu?" Công tử ca nghe thấy, cười lên ha hả.
"Mi cười cái gì, có gì đáng cười?" Nữ tử cắn môi.
"Cô để tay lên ngực tự hỏi một cậu, nhiều ngày qua, tôi có chạm vào cô không. Còn có những người tôi giết, tiền bối của bọn họ đều có đại thù với tôi, chuyện báo thù này vẫn không có sai chứ?" Công tử ca nói, vứt cây kéo xuống bàn trang điểm.
"Tôi thì sao? Tổ tiên nhà tôi cũng có thù oán với mi?" Nữ tử nhìn cây kéo mà có chút sững sờ.
"Không có, chẳng qua cô là chuyện tôi một bên nguyện làm mà thôi." Công tử ca cười nhún nhún vai, "Thuở thiếu thời vừa bước vào giang hồ, tôi chỉ muốn tương lai nhất định phải cưới đệ nhất mỹ nhân làm vợ, cứ như vậy mà thôi."
Nghe nói lý do này, nữ tử lạnh lùng nở nụ cười, "Mi chỉ cầu mình vui vẻ, còn tôi thì sao, mi có từng nghĩ cho tôi không?"
"Thật sự cũng không có." Công tử ca lắc đầu, "Nhưng có ai quan tâm nữa đâu?"
Nữ tử nghe nói, tuyệt vọng chảy xuống hai hàng thanh lệ.
Đúng vậy, một cô gái yếu đuối thì có mấy ai quan tâm chứ, mình có cũng chẳng qua là chuyện bọn họ dùng chút thời gian để đánh giá khuôn mặt lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Nhìn nữ tử rơi lệ, công tử ca thở dài: "Hôm nay tôi rời đi, đường lui của cô tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi, cô sẽ trở thành tân môn chủ của Huyết Y Môn, nhận vạn người cúng bái."
"Thực ra cô gái như cô, từ xưa đến nay đều không có kết quả gì tốt, dáng dấp thật đẹp cũng không phải là chuyện tốt gì đâu."
"Thành hôn với tôi, là đã thỏa mãn nguyện vọng khi tôi còn trẻ, cũng có thể để lại cho cô một lối ra, cái này không thua thiệt, hơn nữa tôi cũng không đụng vào cô, thế nào?"
Nữ tử có chút động tâm, hoàn toàn chính xác, cô gái như vậy từ xưa đến nay đều không có có kết quả gì tốt, không phải trở thành đồ chơi của người khác, thì cũng lưng mang oan Thị Kính.
"Sắp tới lúc rồi, tôi chờ cô ở ngoài." Công tử ca lau đi nước mắt giúp nữ tử, lần này nữ tử không cự tuyệt.
"Anh muốn đi đâu?" Giọng nữ tử khôi phục bình thường, mở miệng hỏi.
Công tử ca chỉ chỉ bầu trời, không nói thêm gì.
Tiêu Trần tới rất nhanh, hôn lễ còn chưa bắt đầu.
Tiêu Trần tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, bắt Lưu Tô Minh Nguyệt đi ra để cho cô nàng yên lành ăn chút đồ ăn vặt.
"Có rượu không? Hì hì-" Lưu Tô Minh Nguyệt gặm loại trái cây không biết tên, con mắt đảo loạn khắp nơi.
Tiêu Trần búng cái trán Lưu Tô Minh Nguyệt, hàng này uống rượu đến nghiền rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận