Thô sơ giản lược phỏng chừng có ba hơn trăm người, đều là tông chủ các tông môn lớn nhỏ, hoặc là tán tu có danh vọng.
Bọn họ phần lớn là nhân vật có mặt mũi trên Trung Nguyên đại lục.
Đương nhiên bọn họ đều bị một bà già 'mời' tới đây.
Bà già họ Ôn kia là một con chó già trung thành, đương nhiên biết sở thích của chủ tử nhà mình.
Chủ tử nhà mình thích náo nhiệt, như vậy nhất định phải làm thật lớn.
Hơn nữa Thiếu tông chủ Tinh Long tông thành thân, lại còn nghênh thú cô gái từ một nơi 'đất cằn sỏi đá' như Trung Nguyên đại lục, đương nhiên phải làm màu một tí.
Thành thân, hai chữ này đối với tu sĩ mà nói là rất xa lạ.
Trong số khách tới đa số đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt, đương nhiên cũng thuận tiện nịnh bợ con quái vật khổng lồ Tinh Long tông.
Phần lớn người đều mang thiên tài địa bảo quý giá đến đây chúc mừng.
Hai ngày này, Lăng Vân Phong có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đang thảo luận Bạch Tử Yên phúc khí tốt, có Tinh Long tông làm chỗ dựa vững chắc, thời gian tới rất khả quan.
Thế nhưng trong những khách tới có ba ngoại tộc.
Tông chủ Đại Hà tông Lưu Vọng Thiên, môn chủ đời hiện tại của Nho môn Trương Chi Linh, còn có chủ trì chùa Tiên Thảo Khô Thân đại sư.
Người khác đều mang theo trọng bảo mà đến, mà ba người bọn họ lại đều đi tay không.
Bọn họ đều là bạn cũ có quan hệ rất tốt với Bạch Tử Yên.
Với tính cách thanh lãnh của Bạch Tử Yên, lại có thể chơi với ba đại lão gia, nhắc tới cũng rất kỳ quái.
Ba người đương nhiên biết tính cách của Bạch Tử Yên, đừng nói là thành thân trong thế tục, dù là song tu cũng tuyệt đối không thể.
"Tôi nhổ vào! Một đám ông lớn."
Nhìn một đám người vây quanh một bà già, cúi đầu khom lưng, khúm núm, Lưu Vọng Thiên nhổ nước miếng nước đờm.
Lưu Vọng Thiên là một hán tử bề ngoài chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng, mặt râu quai nón, nhìn qua hào phóng không kìm chế được.
Người này cũng là truyền kỳ, lập nghiệp ở thế tục dân gian, lăn lộn nửa đời người trong giang hồ thế tục, mà còn lăn lộn ra biệt hiệu Thiết Tí Đoạn Sơn.
Sau này lại giác ngộ một cách khó hiểu, từ đấy sáng lập Đại Hà tông, quảng thu giang hồ bằng hữu, trở thành một đoạn giai thoại.
Trên người Lưu Vọng Thiên khí giang hồ có nồng đậm, nghĩa khí, là điểm đặc biệt rõ ràng nhất trên người ông ta.
Ngày hôm nay ông ta đã mang đến một trăm tử sĩ, mai phục ở xung quanh Lăng Vân Phong, chỉ cần Bạch Tử Yên xuất hiện, ông ta sẽ cướp người đi.
"Bạch cô nương là tiên tử xinh đẹp nhất, mà lại gả cho người, mẹ nó tức cười thật, móa, tiên tử thì mẹ nó nên làm người không đánh rắm, ai đời đi gả cho một nhị thế tổ."
Lưu Vọng Thiên hùng hùng hổ hổ, cơn tức đầy mình.
"Lão Lưu, đừng làm như vậy, nếu bị nghe được ngày hôm nay chúng ta sẽ gặp xui đấy."
Người nói là Môn chủ của Nho môn Trương Chi Linh.
Trương Chi Linh là một ông lão trông như phu tử, người mặc thanh sam nho nhã, vĩnh viễn có dáng vẻ thong dong thư thả.
Nho môn đúng là một nơi đặc biệt, không trọng tu hành trọng học vấn, liên tục vì vương triều thế gian vận chuyển năng thần trị thế.
Các đời môn chủ của Nho môn cũng là đại nho học sĩ, rất ít Môn chủ giống như Trương Chi Linh, tu vi cực cao học vấn lại nhiều.
"Sợ gì cậu ta, dù sao cũng là chờ lát nữa Bạch tiên tử vừa ra tới, ông đây sẽ đi cướp người. Lão già, lão hòa thượng, lát nữa cách xa tôi một chút, để không liên lụy đến mấy người."
Tuy rằng cả người Lưu Vọng Thiên toàn mùi giang hồ, cũng ít đọc sách, thế nhưng trong việc đối đãi với bạn bè lại không thể chê chỗ nào.
Khô Thân đại sư mỉm cười: "Thiện tai thiện tai, hôm nay lão nạp cũng muốn đến giúp vui."
Trương Chi Linh khẽ vuốt chòm râu cười cười: "Tôi thì không mang người đến, dù sao đây cũng là chuyện đi chịu chết, vẫn nên đừng liên lụy đến người khác thì hơn, một mình tôi là được rồi."
"Khà khà khà nhìn không ra lão rùa già như ông còn rất nghĩa khí đấy."
Lưu Vọng Thiên đùa với Trương Chi Linh.
"Con mẹ nó ông mới là lão rùa già, ông có biết nói chuyện không vậy?"
Trương Chi Linh tức giận đến mức râu mép rung rung, nếu như bị đồ đệ của ông ta thấy, chắc mắt sẽ trợn to đến rớt ra ngoài được luôn.
"Thì ra tiên sinh cũng sẽ mắng chửi người."
Trong cung điện ở sườn núi Lăng Vân Phong, một ông lão lưng gù canh giữ.
Khí tức lão ta vô cùng kinh khủng, mở to cặp mắt đục ngầu, cảm nhận xung quanh.
Dường như là cảm ứng được cái gì, khóe miệng lão già gợi lên một nụ cười lạnh lùng.
Trong cung điện.
Hôm nay Bạch Tử Yên rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đồ cưới màu đỏ đã được mặc trên người, lớp trang điểm đẹp mắt khiến khuôn mặt thanh lãnh của Bạch Tử Yên có chút khói lửa nhân gian.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận