Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt: "Sẽ không cậu đang mưu đồ chuyện gì đi?"
Tiêu Trần hoàn chỉnh cười nhún vai: "Dù sao sẽ không hại chết cậu."
"Hừ." Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ gật đầu.
"Bịch, bịch." Tiêu Trần nhân tính đá Khôi Quỷ đang quỳ hai phát, tức giận nói.
"Coi như mi may mắn, nếu không ông đây sẽ khiến cho mi biết tại sao hoa lại có màu hồng."
Tiêu Trần hoàn chỉnh cười lắc đầu, đỡ Khôi Quỷ té xuống đất dậy.
Khôi Quỷ thụ sủng nhược kinh, thân thể kích động run run không ngừng.
"Nguyện ý đi theo tôi không?" Tiêu Trần hoàn chỉnh nhẹ nhàng hỏi.
Không có chút do dự, Khôi Quỷ hung hăng gật đầu, có thể đi theo bên cạnh người như vậy, đó là phúc mấy đời đều không tu được.
"Nguyện ý, nguyện ý, tôi nguyện ý vì đại nhân làm bất cứ chuyện gì."
Tiêu Trần hoàn chỉnh cười: "Yên tâm đi, chỉ là để cậu đi thủ một ít gì đó giúp tôi mà thôi, không phải cho cậu đi chết."
"Đi." Tiêu Trần hoàn chỉnh lại nhéo mặt của Tiêu Trần nhân tính, lôi kéo Khôi Quỷ biến mất tại chỗ.
Tiêu Trần nhân tính có chút buồn bực nhìn hòn đảo nhỏ trống trải, vốn định nhốt Khôi Quỷ này mấy chục triệu năm, chậm rãi đùa chơi chết nó đâu!
Tiêu Trần nhân tính lắc đầu, trở lại trong hiện thực.
Tuy rằng thế giới ý thức đã qua thật lâu, thế nhưng trong hiện thực cũng chẳng qua là trong nháy mắt.
Tiêu Trần có thể tùy ý khống chế tốc độ thời gian của thế giới ý thức.
Lúc này Tiêu Trần vừa lúc đi tới bên cạnh khe nứt.
Mà Hạ Nhi thế mà lại sống sờ sờ bò ra khỏi khe.
Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực nàng được bảo vệ vô cùng tốt, không bị chút thương tổn nào.
Mà bản thân Hạ Nhi, lại khắp người trầy da và vết thương, thậm chí có hai ngón tay cũng đã gãy mất.
Đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt của Hạ Nhi thoạt nhìn tái nhợt dị thường.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, lấy ra Sơn Thần Ngọc, giúp Hạ Nhi trị liệu.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cô xem, đây là hậu quả của việc cô không dứt khoát được, toàn bộ người của Đại Long thành có lẽ đều bị dính quỷ độc rồi."
Hạ Nhi nghe được tin tức này, như bị sét đánh, cả người trong nháy mắt ngẩn ngơ.
Hạ Nhi đờ đẫn, thậm chí ngay cả cơn đau do xương tay gãy mang tới đều không cảm giác được.
"Đi thôi, đi xem tình huống." Tiêu Trần bất đắc dĩ nói.
Thật ra Hạ Nhi không rõ, có đôi khi có quyền lựa chọn là một chuyện rất hạnh phúc.
Trên con đường Tiêu Trần đi tới, không biết gặp qua bao nhiêu chuyện không có lựa chọn, đây mới thật sự là tuyệt vọng.
Mà chuyện duy nhất có thể kỳ vọng bây giờ là có kỳ tích phát sinh, khiến những người hay xảy ra tai nạn không bị nhiễm.
Rất nhanh Tiêu Trần đã dẫn Hạ Nhi dạo một vòng quanh Đại Long thành, tìm được người may mắn còn sống sót.
Thế nhưng cũng không có kỳ tích phát sinh, gần như tất cả người may mắn còn sống sót đều bị nhiễm phải quỷ độc.
Mà người may mắn còn sống sót cũng chỉ có hơn năm nghìn.
Một đội ngũ trọn một vạn người, chỉ trong hai canh giờ đã chết phân nửa, có đôi khi mạng người thật sự không đáng giá như trong tưởng tượng.
Mà bết bát hơn chính là, những người may mắn còn sống sót này có thể sẽ chết hết.
Bởi vì bọn họ đều bị nhiễm độc quỷ.
Chỉ sợ tin tức tốt duy nhất là độc quỷ bọn họ nhiễm phải cũng không lập tức phát tác.
Nói cách khác, độc quỷ bọn họ nhiễm phải sẽ có ba ngày ủ bệnh.
Hạ Nhi đờ đẫn nhìn khắp nơi chỗ nào cũng có thể thấy thi thể, không biết vì sao mà ngược lại tâm tình bình tĩnh lại.
Hạ Nhi cõng một thi thể ngã vào bên cạnh khe hở lên, từ từ bỏ nó xuống đất trống.
Hạ Nhi nhẹ nhàng sửa sang đầu tóc rối bời, quần áo hư hại cho thi thể.
Giống như nàng muốn cho những người này một ít thể diện.
Chẳng biết từ lúc nào mưa nhỏ tí tách rơi trên bầu trời, tiếng khóc không rõ cũng ngày càng rõ ràng.
Toàn bộ Đại Long thành tràn ngập khí tức bi thương.
Mọi người theo Hạ Nhi, dời toàn bộ thi thể phân tán ở chung quanh về cùng nhau.
Tiêu Trần ngồi yên lặng ở phía xa, lẳng lặng nhìn tất cả.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi bên cạnh Tiêu Trần không ngừng lau nước mắt.
Vùng đất nhuốm đầy máu đẹp đẽ như vậy, chói mắt như vậy.
Tâm Tiêu Trần lại bình tĩnh dị thường.
Ánh mắt đan xen ngổn ngang, một đoạn đường dài dằng dặc bôn ba, cuối cùng sẽ kết thúc ở trong phần mộ của những người này.
Những người may mắn còn sống sót làm xong tất cả thì trời đã sáng rồi.
Mặt trời lại hiếm thấy lộ ra khỏi mây.
Ánh mặt trời ấm áp lại không thể thành công xua đuổi lo lắng phủ khắp Đại Long Thành.
Nhóm người chết yên ổn nằm trên mặt đất, những người còn sống lại ngày càng thống khổ, có đôi khi thế giới này khốn nạn như vậy đấy.
Tiêu Trần đi tới chỗ chồng chất thi thể, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mà khi Hạ Nhi thấy Tiêu Trần, rốt cuộc nước mắt nhịn rất lâu cũng phun ra.
"Tôi muốn tu đạo." Hạ Nhi quỳ một tiếng rầm trước mặt Tiêu Trần, nghẹn ngào nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận