Giương mắt nhìn lên, Tiêu Trần nhịn không được nhíu mày một cái.
Hai người giữa sân, chính là người cua, còn có Vô Thiên Tôn Giả.
Một thân tám cái chân của người cua chỉ còn lại có hai cái, toàn thân đều là vết rạn kinh khủng, hơn nữa khí tức hỗn loạn, xem ra bị thương không nhẹ.
Về phần Vô Thiên Tôn Giả, cũng không khá hơn chút nào.
Mặc dù nhìn bề ngoài không có vết thương gì, thế nhưng khí tức sắp tan vỡ, còn có thân thể biến thành hơi trong suốt bởi vì sắp duy trì không được hình người, chứng tỏ rằng Vô Thiên Tôn Giả bị thương nặng hơn bên kia.
"Vô Thiên đại nhân thật đúng là có thủ đoạn, nếu không có pháp chỉ của chủ thượng giúp tôi, e rằng người nằm xuống đã là tôi rồi." Người cua nói, cười đắc ý.
"Nếu cô đã không thức thời như thế, vậy thì vào chỗ sâu nhất của địa ngục Đại Hắc Ám để ở đi." Người cua nói, trong tay bấm một cái pháp quyết.
Ngay sau đó, thiên địa bốc lên sương mù màu đen, vô số sợi tơ màu đen dâng lên khỏi mặt đất vốn đã tan tành.
Những sương mù màu đen đó bay lên bầu trời, hình thành nên một cái lỗ đen lớn ở trên bầu trời.
Cái địa ngục Đại Hắc Ám lúc trước ở dưới đất, mà cái địa ngục Đại Hắc Ám ở trên không kia, chỉ sợ là không không cùng một cấp bậc.
Lỗ đen vừa hình thì đã dẫn phát ra cơn bão táp vô tận, vùng đất đáng thương lại bị cuốn đi một tầng.
Tiếp đó vô số ảo ảnh yêu ma quỷ quái xuất hiện ở miệng của lỗ đen, giương nanh múa vuốt gầm hét.
"Đây là địa ngục được đặc biệt chế tạo cho cô, cô nên cảm thấy vinh hạnh đấy." Người cua cười âm hiểm, di chuyển hai cái chân duy nhất đi vè phía Vô Thiên Tôn Giả không thể động đậy.
"Chiếm giữ đầm lầy Vân Mộng nhiều năm như vậy, tài nguyên của cô là ngay cả chủ thượng đều có chút để ý đó." Người cua nói, giơ cái tay tràn đầy vết rạn.
Người này rất thông minh, không trực tiếp làm thịt Vô Thiên Tôn Giả, không để cho Vô Thiên Tôn Giả có cơ hội chết rồi sống lại.
Trên người Vô Thiên Tôn Giả bay ra mấy thứ, chúng rơi vào trong người Người cua.
Xem ra đó hẳn là của cải của Vô Thiên Tôn Giả, Tiêu Trần cũng có chút tò mò, rốt cuộc có bao nhiêu tài nguyên mà ngay cả con mắt to kia cũng phải mơ ước!
Người cua thõa mãn gật đầu, thu hồi mấy thứ đó, quơ tay về phía lỗ đen trên bầu trời.
Bỗng nhiên, trong lỗ đen đưa ra từng cái xích sắt phù màu đen, thẳng tắp đưa về phía Vô Thiên Tôn Giả.
Không thể đợi thêm nữa, nếu như Vô Thiên Tôn Giả bị hút vào, e rằng đến lúc đó muốn cứu cũng không kịp.
"Con cua có tám cái càng, hai cái sừng lớn."
Lúc người cua đang đắc ý, một âm thanh hoàn toàn không hòa hài vang lên.
"Yo thằng cháu kia nhìn đây này."
Người cua quay đầu lại, vừa thấy Tiêu Trần giơ lên ngón giữa, trong lòng nhất thời hẫng một cái, thầm kêu một câu không xong.
Vội vã quay đầu, kết quả lại thấy một Tiêu Trần khác, Tiêu Trần này đã ôm lấy Vô Thiên Tôn Giả.
"Ngu xuẩn, về nhà ăn cứt đi thôi, phân thân mà cũng không phân biệt được." Tiêu Trần lè lưỡi, chế nhạo một hồi.
"Tạm biệt ngài nhớ."
Cái gì gọi là đoạt thức ăn trước miệng cọp, cái này gọi là đoạt thức ăn trước miệng cọp.
Người cua ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ được rằng, lại có thể có người dám cướp người ở dưới mí mắt mình.
Không chỉ cướp người, mà còn chửi mình nữa chứ.
"Chà, ngu xuẩn làm sao, xem ông nội mi có đẹp trai không nè."
Lúc người cua đang ngỡ ngàng, Tiêu Trần thứ nhất xuất hiện, không sợ chết vọt tới.
Người cua bắt đầu nổi giận, mặc kệ phân thân của Tiêu Trần xông tới, trực tiếp đuổi theo Tiêu Trần bản thể.
Trong lúc nhất thời cảnh tượng lộ ra vẻ kỳ quái.
Tiêu Trần ôm Vô Thiên Tôn Giả ở phía trước chạy như điên.
Người cua lửa giận đầy trời điên cuồng đuổi theo ở phía sau.
Sau cùng là Tiêu Trần phân thân, đi sát ngay sau người cua, vừa đuổi vừa mắng.
"Yo thằng cháu kia, mi đúng là đồ con hoang, ta cảm thấy mi còn chưa tiến hóa tốt, chân nhiều như vậy, có phải đói bụng là có thể gỡ xuống nướng hay không."
"Không có đầu óc thì chứa thêm ít thứ đi, đừng để ngay cả chút nước cũng không có, chân thân phân thân cũng không nhìn ra được, tìm miếng đậu hũ đụng chết đi."
"Sau mi làm việc quái dị thế, quả nhiên là một loại kỳ lạ đột biến gen, nhìn thấy mặt của mi, ta lại thấy càng thích cái mông của ta hơn."
"Một cái lỗ tai lớn, một cái lỗ tai nhỏ, đồ chó lợn nuôi mi, từ nhỏ mi chỉ biết đếm một hai ba bốn năm sáu bảy, mi đúng là con hàng vương bát."
"Mi đừng tưởng rằng thay đổi bề ngoài là ta không nhận ra mi có vẻ giống Trư Bát Giới há, mi không phải túi bảo vệ môi trường, thế nên mi không cần phải chứa gì đâu!"
"Phụt..." Người cua suýt thì phun ra một búng máu.
Có thể chịu nhịn nhưng không thể chịu nhục, đường đường là Tôn Giả, bị một cái phân thân mắng như thế, không cần mặt mũi sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận