"Nói đến kỳ quái có ai kỳ quái hơn cậu được chứ." Đánh không lại chỉ có thể lấy lại danh dự ngoài miệng.
Tiêu Trần nhân tính bĩu môi khinh thường, "Nhìn ông như vậy, có phải những bí cảnh này có vấn đề gì hay không?"
"Vô nghĩa." Bàn Cổ Tà Tướng nói với dáng vẻ như đang nhìn kẻ ngu, "Cái nơi Bất Chu giới nhỏ bé kia là thế nào? Ngài cảm thấy giờ đây kéo mấy phế vật trên Địa Cầu đó đi qua, là có thể đánh thắng được mấy cái vương triều đã từng trong Bất Chu giới sao?"
Tiêu Trần nhân tính suy nghĩ một chút, cảm thấy cháu trai này nói cũng có lý, mặc dù là mấy vương triều trước kia của Bất Chu giới, những tu sĩ trên Địa Cầu hiện tại cũng không thể chống lại được.
Bàn Cổ Tà Tướng càng nói càng hăng: "Bí cảnh bắt đầu lần này lớn vô cùng, được sinh ra sau khi Bàn Cổ đại thần ngã xuống từ thời kì Đại Địa Vô Tận, trải qua vô số năm tháng, trong những bí cảnh đó, e rằng còn kinh khủng hơn phần lớn đại thế giới nhiều."
Nếu là như vậy, Tiêu Trần nhân tính vẫn cảm thấy không nên để cho mấy người Từ Kiến Quân tiến vào thì hơn.
Sau khi nói rõ tình huống với Từ Kiến Quân, anh ta không có bất kỳ do dự nào, gật đầu đồng ý.
Tiếp đó đoàn người đứng chờ ở đó gần hai giờ, cửa vào bí cảnh cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, giữa trung tâm vòng xoáy có một cánh cửa thanh đồng cổ xưa như ẩn như hiện.
Bàn Cổ Tà Tướng kéo tay áo của Tiêu Trần nhân tính, mắt sáng lên nhìn cánh cửa thanh đồng.
"Bất Phá Chi Môn, một chí bảo phòng ngự của Chân Võ đại thần, mặc dù ở trong trận đại chiến đó nhưng món chí bảo này cũng không tổn hao chút nào."
Tiêu Trần nhân tính khinh thường xì một tiếng, "Chỉ chịu thôi thì có tác dụng gì, sức phòng ngự vô địch thì sao, cũng vẫn thất bại mà thôi."
"Ặc..." Bàn Cổ Tà Tướng thế mà lại không phản bác được.
Lúc này cửa thanh đồng chậm rãi kéo ra, thần quang năm màu tràn ra từ sau cánh cửa.
Tiêu Trần nhân tính kéo Đại Tiểu xinh đẹp, đi vào trong cửa thanh đồng.
"Ừm? Tại sao chỉ có bốn người?" Hai mắt sáng lên, đoàn người xuất hiện ở trên mặt biển to lớn.
Còn chưa kịp kiểm tra tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, thì một giọng nói dễ nghe đã truyền vào trong tai mọi người.
"Tiểu nha đầu này thật xinh đẹp, tư chất thật là cao." Một thiếu nữ áo trắng đột nhiên rơi xuống trước mặt mấy người, nhìn Độc Cô Tuyết mà mắt nàng mắt đầy thán phục.
"Vương Nguyệt Đồng, làm việc theo thứ tự đi, đến sau xếp sau có hiểu không." Một giọng nói nổi giận đùng đùng vang lên, tiếp đó một đám người rơi xuống trên mặt biển, vây mấy người lại.
Đưa mắt nhìn qua, đều là một ít người da vàng, cùng không có sự khác biệt nào với con cháu Viêm Hoàng.
"Tại sao chỉ có bốn người, người đâu?" Một đại hán mặt mũi toàn râu bất mãn rống lên.
"Gầm cái gì mà gầm, chớ dọa tiểu cô nương." Thiếu nữ được gọi là Vương Nguyệt Đồng tức giận trừng đại hán.
"Hờ hờ." Đại hán gãi đầu một cái, cẩn thận quan xét mấy người Tiêu Trần nhân tính.
Trực tiếp không chú ý tới Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần thần tính, ánh mắt đảo qua Bàn Cổ Tà Tướng, có chút kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh ánh mắt hắn ta lại di chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên người Độc Cô Tuyết.
Đại hán vỗ ngực rung trời, hào phóng nói: "Chậc chậc chậc, trời sinh thần cốt, tiểu cô nương tôi tên Dương Bá Thiên, đại sư huynh Đại Lực phái, thế nào có hứng thú vào Đại Lực phái của tôi không, tu phái Đại Lực Thần thông của tôi đảm bảo cô sẽ nhất phi trùng thiên."
"Mẹ nó cậu có bị bệnh không thế!" Một ông lão hùng hùng hổ hổ nhảy qua, thế nhưng khi đối mặt với Độc Cô Tuyết, ông ta lại lập tức thay đổi khuôn mặt.
Ông lão nặn ra một khuôn mặt tươi cười, mặt cũng sắp nhăn đến thành một đóa hoa cúc, ôn hòa nói: "Tiểu cô nương, đừng nghe lời của tên to con như nói, một người thần tiên như vậy, cả ngày đánh đánh giết giết chẳng ra thể thống gì cả. Trục Nhật phái của tôi mới là lựa chọn tốt nhất cho cô, phái của tôi thần tốc vô song chỉ sau Khoa Phụ đại thần, lại có đạo cụ vô thượng giày Trục Nhật, nếu như tiểu cô nương cân nhắc tới Trục Nhật phái chúng tôi, dựa theo tư chất của tiểu cô nương, nhất định sẽ được thân truyền của môn chủ chúng tôi, sau này sẽ truyền giày Trục Nhật cho cô cũng không phải là không thể."
"Chạy nhanh thì có tác dụng quái gì." Một kiếm khí phóng lên cao, lại là đại kiếm tiên Vô Chỉ Cảnh.
"Tiểu cô nương này Thục Sơn chúng tôi muốn." Một người đàn ông trung niên đeo kiếm trên lưng đẩy ra đoàn người đi tới.
Người đàn ông trung niên gỡ kiếm trên lưng xuống, đưa tới trước mặt Độc Cô Tuyết, "Còn đây là thần khí Thượng Cổ, Trảm Tiên kiếm, nếu như tiểu cô nương chịu vào Thục Sơn tôi, thanh kiếm này chính là quà ra mắt."
"Tôi nhổ vào, Thục Sơn các người đến Vô Ưu Giới mới có mấy mươi vạn năm, dựa vào cái gì ngang tàng như thế." Có người bất mãn kêu lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận