Không đợi mẹ hỏi, một tiếng giống như giết heo tru lên: "Con bé xấu xí, đừng kéo đuôi của ông đây nữa, cái đuôi cao quý của ông phải bỏ ra vô số thiên tài địa bảo mới dài ra được đó, nếu kéo hỏng cô có bồi thường nổi không hả?"
Đó là tiếng của Hắc Phong, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của con lợn chết này, chỉ sợ là bị Hồng Diệp dạy dỗ không nhẹ.
Ngay sau đó hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là Hồng Diệp và Tương Tư ra mắt ba mẹ chồng.
Tương Tư da mặt mỏng, núp sau lưng Hồng Diệp với khuôn mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại thò cái đầu nhỏ ra nhìn quanh căn nhà hai lần, trông cực kỳ đáng yêu.
Còn Hồng Diệp ôm Hắc Phong trong ngực, tự nhiên hào phóng đi về phía bên này.
"Thật là những cô gái xinh đẹp." Mẫu thân nhìn thấy hai người Hồng Diệp, Tương Tư không khỏi tán thưởng một tiếng.
Kỳ thật dung mạo của Cẩu Đản ở bên cạnh còn cao hơn Hồng Diệp và Tương Tư, nhưng Cẩu Đản không thích chải chuốt, suốt bao nhiêu năm vẫn mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc cũng tùy tiện buộc thành búi, so với Hồng Diệp và Tương Tư trong trang phục lộng lẫy, dường như thiếu một chút hàm súc thú vị.
Không nhìn thấy Tiêu Trần ma tính, Tiêu Trần thần tính trợn tròn mắt bất mãn, tên ngu xuẩn kia ngay cả người nhà mà cũng không nhận ra, thật là một Đại Ma Đầu.
"Phu nhân." Hồng Diệp, Tương Tư đi vào phòng, thoải mái thi lễ.
"Mẹ ơi, cứu con với." Đúng lúc này, Hắc Phong rất không thức thời bắt đầu gào thét.
Bởi vì quan hệ của hắn ta với Tiêu Trần, cộng với cái miệng không giữ cửa của Hắc Phong, hắn ta không ngừng gọi mẹ.
Mẹ của Tiêu Trần cũng không để ý lại nuôi thêm một con lợn, dù sao trong nhà cũng nhiều động vật như vậy, có thêm một con cũng không thành vấn đề.
Biết rõ tính tình của Hắc Phong, mẹ Tiêu Trần cũng không để ý lắm, bà ấy cười tủm tỉm nhìn Hồng Diệp và Tương Tư hỏi: "Cô gái, cô biết tôi à?"
"Hai người bọn họ là con dâu tương lai của mẹ đó." Tiêu Trần thần tính tuy tính tình mềm mỏng nhưng đôi khi cũng thích chơi trò đùa dai.
Nếu như Đại Ma Đầu nghe thấy những lời này, có lẽ sẽ lại tức giận nhảy dựng lên, Tiêu Trần thần tính vui sướng vung vẫy đầu lưỡi nhỏ.
Nghe đến đây, mẹ Tiêu Trần cười đến mức híp mắt lại. Hai cô gái trước mặt, một người thì tự nhiên hào phóng, một người thì e thẹn dễ thương, e rằng chỉ có người mù mới không thích thôi.
Mẹ Tiêu Trần nhiệt tình bước tới, nắm tay hai cô gái: "Đi vào đã, vào nhà rồi nói chuyện."
"Tuyết Nhi, con đi giúp ba con nấu thêm hai món nữa đi, lão già ấy chân tay vụng về lắm, đừng làm hỏng của mẹ đấy." Mẹ Tiêu Trần dặn dò trước khi vào nhà.
"Dạ." Độc Cô Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù họ là Độc Cô, nhưng Độc Cô Tuyết được mẹ Tiêu Trần một tay nuôi lớn, nhóc con cũng luôn gọi mẹ Tiêu Trần là mẹ của mình.
Nếu tính kỹ thì tất cả những nhóc con trong căn nhà này, bao gồm cả đám động vật nhỏ kia, dường như đều là do mẹ Tiêu Trần nuôi nấng trưởng thành.
Hơn nữa tất cả mấy đứa nhóc đều được nuôi thành bộ dạng trắng trắng mập mập, thừa dinh dưỡng, có lẽ đây là tình yêu bao la của mẹ.
Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, buồn cười nhất chính là cả nhà Tiêu Trần ăn cơm không giống như những gia đình khác.
Động vật nhỏ của nhà người ta không được ăn cơm trên bàn, còn ở nhà Tiêu Trần chúng nó không chỉ được ăn ở trên bàn, mà mỗi đứa đều có một chỗ ngồi riêng.
Thực ra các cô đều là những người tu hành, không cần ăn uống, nhưng suốt bao nhiêu năm qua, họ vẫn duy trì thói quen một ngày ba bữa.
Nói theo lời của mẹ Tiêu Trần, một ngày ba bữa mới giống như đang sống, gia đình quây quần bên nhau mà không có tí khói lửa thì còn có ý nghĩa gì?
Trong bữa tiệc, Tiêu Trần thần tính đã giải thích nguồn gốc của ba Tiêu Trần cho nhị lão, điều này cũng làm cho nhị lão yên tâm, bọn họ đều là con ruột của mình, một đứa biến thành đứa, lãi to tổ bố luôn.
Náo nhiệt nhất là bên phía Hồng Diệp, Tương Tư, Cẩu Đản và mẹ Tiêu Trần.
Bởi vì người ta nói ba người phụ nữ thành cái chợ, huống chi là bốn người.
Nói chuyện trên trời dưới đất, tặng quà cho nhau, nghiễm nhiên xem Hồng Diệp và Tương Tư làm con dâu đã qua cửa.
Phía bên này vui vẻ hòa thuận, nhưng phía bên kia của Tiêu Trần nhân tính thì lại không tốt cho lắm.
...
Bị kéo vào bóng tối vô tận, Tiêu Trần nhân tính đang đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết.
May mắn nhờ sự xuất hiện của Ngục Long đã tranh thủ thời gian cho Tiêu Trần nhân tính.
Ngục Long đã ngăn lại bóng đen thần bí kia, bảo vệ Lãnh Tiểu Lộ, Lưu Tô Minh Nguyệt và chủ nhân của Liên Hoa Động Thiên.
Thực lực của Ngục Long rất mạnh, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một khí linh, chỉ có trong tay Tiêu Trần, cô mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận