Trần Thiếu Kiệt động tác nhanh nhất lập tức lấy ra linh dược, muốn đổ vào tay Tiêu Trần.
Cuối cùng lại bị u Dương Đức không có việc gì tìm việc ngăn lại. "Anh dám lấy rác rưởi của anh ra dùng à? Thân thể quý giá của Tiêu cô nương, nếu dùng thuốc của anh mà xảy ra chuyện gì, anh có chịu trách nhiệm nổi không hả?"
"Minh Thanh Linh Thủy, có vấn đề gì không?" Trần Thiếu Kiệt lạnh lùng nói.
u Dương Đức nghe thấy thế mí mắt giật giật, sau đó âm thầm cất linh dược của mình đi.
Nam Cung Thiên Ninh và Hoàng Phủ Danh Kiếm cũng giật mình ngạc nhiên khi nghe thấy mấy chữ Minh Thanh Linh Thủy.
Sau đó rất chi là tự giác, cất linh dược lấy ra trở lại.
Minh Thanh Linh Thủy có một biệt danh rất chi là thú vị, gọi là Điếu Nhất Khẩu.
Có nghĩa là cho dù bạn có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần còn chưa hoàn toàn chết, Minh Thanh Linh Thủy đều có thể giữ cho bạn một hơi.
Thứ này phần nào giống như tác dụng của nhân sâm tốt đối với người phàm vậy.
Chỉ là một thứ quý giá như vậy, dùng nó để chữa trị vết thương ngoài da không phải là hơi lãng phí à?
Trần Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng, đẩy Nam Cung Thiên Ninh đang nắm tay Tiêu Trần ra.
"Anh..." Nam Cung Thiên Ninh tức giận muốn đánh người, nhưng nhìn thấy đôi tay đen sì của Tiêu Trần, lại nhịn xuống.
Trần Thiếu Kiệt nhẹ nhàng nhấc tay Tiêu Trần lên, vén tay áo lên một chút, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.
"Cũng may là không bị bỏng đến xương cốt." Trần Thiếu Kiệt gật đầu, cẩn thận rót Minh Thanh Linh Thủy từ trong bình ngọc vào tay Tiêu Trần.
Thực ra vết thương cỏn con này, chỉ cần Lưu Tô Minh Nguyệt sử dụng ngọc Sơn Thần vèo cái là ok rồi. Nhưng vấn đề là Tiêu Trần hoàn toàn không kịp đánh thức Lưu Tô Minh Nguyệt thì mấy tên này đã xông tới rồi.
Nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí, sợ làm đau mình của Trần Thiếu Kiệt, Tiêu Trần vậy mà lại có chút cảm động.
Đồng thời, cũng có chút xấu hổ, mình lừa họ như thế này có vẻ không tốt tí nào.
Mà u Dương Đức ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng thân mật này, trong lòng ghen tức đến mức suýt chút nữa biến hình.
Tác dụng của Minh Thanh Linh Thủy quả thực không phải dùng để trưng cho đẹp thôi. Chỉ trong mấy hơi thở, đôi tay đen sì của Tiêu Trần đã biến đổi trở lại.
Trần Thiếu Kiệt đặt Minh Thanh Linh Thủy còn lại vào tay Tiêu Trần: "Tặng cô cái này, sau này cẩn thận một chút, đừng hấp tấp như vậy nữa."
"Ừ." Tiêu Trần hơi ngượng ngùng gật đầu.
"Bự con, giúp tôi canh giữ ở đây, khi thiêu ra Huyền Vũ châu thì mang về là được." Tiêu Trần dặn dò Mặc Nham.
Sau khi đi ra ngoài cảm ơn đại trưởng lão và cung chủ mới rời đi cùng mấy tên kia.
Tiêu Trần tính toán thời gian, còn khoảng hai ngày nữa mới có thể biến trở về, hai ngày sau cũng chính là ngày thuyền buôn lên đường.
Tiêu Trần quyết định săn sóc mấy tên này trong hai ngày còn lại. Bắt đầu từ đơn giản nhất, chính là Hoàng Phủ Danh Kiếm.
Tiêu Trần nắm lấy Hoàng Phủ Danh Kiếm, bỏ lại ba người còn lại phía sau.
Trần Thiếu Kiệt nhìn Tiêu Trần đang lôi kéo Hoàng Phủ Danh Kiếm, sắc mặt lập tức vặn vẹo, như thể sắp đánh nhau.
Nam Cung Thiên Ninh ngăn Trần Thiếu Kiệt lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta nhiều người như vậy, anh không thể để Tiêu cô nương chia sẻ sự sủng ái đồng đều được, cứ để cô ấy tự mình giải quyết đi."
Trần Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
"Anh muốn cái gì?" Tiêu Trần lôi kéo Hoàng Phủ Danh Kiếm, cười hỏi.
Hoàng Phủ Danh Kiếm hơi xấu hổ, nhưng cũng có chút thất vọng.
Hắn ta biết rõ chỉ có một cô gái, cũng chỉ có thể chọn một người đàn ông mà thôi.
Hiện tại Tiêu Trần là trước tiên giao lưu với chính mình, cũng nói ra chuyện thù lao, rõ ràng là hắn ta không được Tiêu Trần cân nhắc ở trong lòng.
"Không... không có." Hoàng Phủ Danh Kiếm nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích nợ ân tình của người khác."
"Không... Không cần đâu. Tôi thực sự không cần, chỉ là tiện tay mà thôi." Hoàng Phủ Danh Kiếm có chút khẩn trương.
Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống bức rức của Hoàng Phủ Danh Kiếm, Tiêu Trần bật cười, một đứa trẻ đơn thuần như vậy rất chi là hiếm gặp đấy.
"Tôi sẽ truyền cho anh một quyển tâm pháp. Quyển tâm pháp này tên là Băng Phách Thiên Tâm Luân, có thể chống lại tâm ma."
Không đợi Hoàng Phủ Danh Kiếm từ chối, Tiêu Trần đã bắt đầu thì thầm.
Hoàng Phủ Danh Kiếm nghe vào tai, giống như bị sét đánh.
Hắn ta chỉ là xấu hổ, không phải là kẻ ngốc, cho nên đương nhiên hiểu được giá trị của quyển tâm pháp Tiêu Trần nhắc tới này.
Mãi cho đến khi niệm xong tâm pháp, Hoàng Phủ Danh Kiếm vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ.
Bởi vì với gia thế và kiến thức của hắn ta, hắn ta chưa từng gặp loại tâm pháp cấp bậc này.
Điều quan trọng nhất là quyển tâm pháp này có thể chống lại tâm ma, giá trị cực kỳ to lớn, không thể nào đo lường được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận