Những quái vật kia nhìn một màn này thì đều quay đầu bỏ chạy, chạy đến mức dưới chân nổi gió, cứ như hận cha mẹ không sinh cho bọn nó nhiều thêm hai cái chân.
"Ah phụt phụt." Tiêu Trần giơ linh hồn Chu Tước lên, trong miệng phát ra từng luồng lửa lớn, đuổi theo những quái vật kia chính là một chầu thiêu đốt.
Thời gian dần trôi qua, Tiêu Trần phát hiện, hỏa diễm linh hồn Chu Tước phun ra đã nhỏ hơn rất nhiều, đến cuối cùng, chỉ phun ra có một tia khói trắng thôi.
Linh hồn Chu Tước nhìn Tiêu Trần, trong mắt to tràn đầy oan ức: "Anh trai, tôi đã đói bụng."
Những quái vật đang tứ tán chạy trốn nhìn thấy linh hồn Chu Tước không phun ra lửa nữa, lại nhìn chằm chằm rồi bao vây lại.
"Rầm!"
Tiêu Trần muốn nổ đầu, cú lên đầu nhỏ linh hồn Chu Tước: "Thời điểm mấu chốt mà như xe bị tuột xích."
Linh hồn Chu Tước đau đến mức nước mắt như bão táp, lập tức muốn khóc lên.
Tiêu Trần móc một mảnh cánh hoa Huyết Liên trong miệng ra, mùi thơm ngát nhàn nhạt, làm cho linh hồn Chu Tước cuống cuồng nuốt nước miếng.
Một tay Tiêu Trần lấy Huyết Liên cánh hoa nhét vào trong miệng nó: "Ăn no rồi thì phun cho lão tử, phun thật lớn thì có phần thưởng."
"Ừm." Linh hồn Chu Tước đồng ý liên tục, sau khi ăn một mảnh Huyết Liên, rõ ràng toàn thân nổi lên ánh sáng năm màu.
"Phụt, phụt."
Hỏa diễm trong miệng nhóc con cứ như là không cần tiền mà phun ra ngoài, Tiêu Trần dẫn theo nó nhảy trên tránh dưới.
Tiêu Trần thuận tay thoáng điều tra tình huống của nhóc con.
Điều thú vị chính là, Tiêu Trần phát hiện trong cơ thể nhóc con có một cỗ sức mạnh rất mạnh mẽ, hình như cỗ sức mạnh này đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Tiêu Trần cảm giác được cỗ sức mạnh kia, nhíu mày, "Thần Đạo tam cảnh?"
Thần Đạo tam cảnh là mộng tưởng của tất cả người tu hành, chỉ có vào cảnh giới này mới có thể thoát khỏi chế ước của Thiên Đạo, ung dung trong thiên địa.
Sinh linh vào Thần Đạo tam cảnh, cho dù là chủng tộc gì cũng có thể được gọi là đại năng.
Cái gọi là đại năng, tồn tại siêu cấp giá trị vũ lực siêu cao, pháp lực siêu cường, đưa tay là núi sông biến sắc, bấm ngón tay biết được quá khứ vị lai.
Mặc dù có chút khoa trương, nhưng mà cũng là không có lửa thì sao có khói.
Thần Đạo tam cảnh, cảnh giới thứ nhất là Thần Nhất Cảnh.
Từ cái tên này đi, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, sinh linh ở cảnh giới này đều có được vạn vật so sánh như đại khí.
Thật ra tuyệt đại đa số cái gọi là đại năng đều ở Thần Nhất cảnh, có muốn lên nữa thì cực kỳ khó khăn.
Bởi vì lại đi lên nữa, sẽ đụng chạm đến thứ có chút cấm kỵ, một bước đi nhầm sẽ có khả năng rơi vào kết cục thần hình đều bị diệt.
Trong cơ thể nhóc con này thế mà lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy đang ngủ say, đúng là có chút thú vị.
Tiêu Trần ôm linh hồn Chu Tước nhảy lên lung tung khắp nơi, đốt một đám quái vật đến kêu cha gọi mẹ.
Nhưng mà oán khí ở nơi quỷ quái này thực sự quá khổng lồ.
Muốn dựa vào nhóc con để thanh lý toàn bộ có chút không quá thực tế.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, ôm Linh hồn Chu Tước lên trên mặt đất vẽ một vòng tròn siêu cấp khổng lồ, ngăn ra một khu vực an toàn.
Tiêu Trần lấy một mảnh cánh hoa ra, nhét vào trong miệng linh hồn Chu Tước, dặn dò: "Đừng để cho lửa tắt diệt, ta đi tìm người, mi ở đây trông coi."
"Ừm, Ừm."
Linh hồn Chu Tước lại có được một mảnh cánh hoa, vui mừng giật nảy mình.
Bóng dáng Tiêu Trần đi vào trong đêm tối.
Phóng thần thức ra ngoài, Tiêu Trần phát hiện chung quanh có một ít gia hỏa lén lén lút lút.
Tiêu Trần lắc mình đi vào một địa phương trong đó, nơi này có bóng của bốn năm người, lay động trong đêm tối.
Nhìn dáng vẻ đúng là đệ tử học viện, Tiêu Trần đá một cái, đá vào mông đít những người này.
Từng tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên trong đêm tối.
Chúng đệ tử bị âm thanh kia hấp dẫn tới, đều bay lên bầu trời, thẳng tắp nhảy vào vòng lửa linh hồn Chu Tước nhổ ra.
Bóng dáng Tiêu Trần trong đêm tối không ngừng xuyên qua, rất nhanh đệ tử chung quanh đã bị Tiêu Trần đá đi không còn ai.
Nhưng mà Tiêu Trần cũng vẫn không phát hiện bóng dáng Lạc Huyền Tư.
Bóng dáng Tiêu Trần lướt tới chỗ xa hơn, một khí tức sinh mệnh yếu ớt làm Tiêu Trần chú ý.
Nhìn nữ nhân đầy người máu tươi trước mắt, trong nội tâm Tiêu Trần lộp bộp.
"Bò Sữa? Cô xảy ra chuyện gì vậy?" Nữ nhân này đúng là Huyết Nương Tử.
Tiêu Trần móc ra một mảnh cánh hoa từ trong miệng nhét vào trong miệng Huyết Nương Tử.
Tình huống Huyết Nương Tử dần dần ổn định lại, nhưng mà có vẻ là bị thương quá nặng, rõ ràng rơi vào ngủ say.
Vẻ mặt Tiêu Trần đầy hắc tuyến.
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Tiêu Trần ký đầu mấy cái, cái trán trơn bóng của Huyết Nương Tử lập tức sưng phồng lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận