"Nói chuyện phiếm? ??" Trong đầu Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi.
Hơn nữa đã nhận được truyền thừa, Ma Phật phân minh kia sẽ là sư phụ của Hình Thiên, vậy mà ông ta lại trực tiếp gọi người ta là lão già.
"Đúng vậy!" Hình Thiên muốn gãi đầu, nhưng giơ tay lên, bỗng nhận ra mình không có đầu, lại xấu hổ buông xuống.
"Ta tán dóc với lão già về những chuyện trước kia của ta cả đêm, lão già đó nói một tràng, cái gì mà thân Ma tâm Phật đấy, nhưng ta cũng nghe không hiểu."
"Khi tỉnh dậy, trong đầu bỗng có rất nhiều thứ."
Tiêu Trần cảm thấy có chút buồn cười, đúng là cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu lại xanh mà.
Chắc là Ma Phật phân minh cũng coi trọng sự quật cường đụng nát nam tường của Hình Thiên.
Có lẽ những gì Hình Thiên làm không mưu mà hợp với lý niệm của lão ta, hơn nữa Hình Thiên còn có số mệnh Kim Long, tương lai sẽ bất khả hạn lượng.
Lão ta lựa chọn Hình Thiên cũng khá hợp lý.
"Ông đã nhận được truyền thừa của lão ta, vậy nên gọi lão ta là sư phụ, đừng cứ gọi lão già, lão già miết vậy."
Không biết vì sao Tiêu Trần lại nhớ tới người đưa hắn vào tu hành giới, có lẽ nên gọi nàng một tiếng sư phụ!
Không biết bây giờ bà cô hổ báo đó thế nào rồi.
...
Tiêu Trần nhìn mảnh đại lục mới tinh trước mặt, biết rõ đây chính là nơi hắn đang tìm kiếm.
Trên mảnh đại lục này có một cây đại thụ chọc trời - Ngô Đồng.
Trên cây có một tổ chim màu vàng, vô số chim chóc hót líu lo bên tổ chim.
Phượng tê Ngô Đồng.
Tiêu Trần đến bên cạnh tổ chim, đám chim chóc khẩn trương nhìn Tiêu Trần như thể chúng sợ hãi Tiêu Trần sẽ tấn công thứ bên trong tổ chim.
Có một quả trứng màu đỏ rực, to bằng nắm tay trẻ em trong tổ chim, năng lượng mênh mông tập trung ở bên trong quả trứng, chứa đựng nhưng không giải phóng.
Từ xưa phượng hoàng đã có danh xưng là Bất Tử Điểu. Ngay cả khi tan thành tro bụi nó cũng sẽ dục hỏa trùng sinh ở thời điểm thích hợp.
Trên mảnh đại lục này, khắp nơi đều là một mảnh tường hòa, có lẽ là do phượng hoàng phụng dưỡng thiên địa.
Tiêu Trần quay trở lại dưới cái cây lẳng lặng đứng đó, vô số quạ đen bay ra khỏi cơ thể hắn.
Tiêu Trần đứng ở đây suốt một ngày một đêm.
Hôm đó không có vấn đề gì xảy ra, theo những thông tin do quạ đen truyền về thì có rất nhiều dã thú thực lực cường đại trên mảnh đại lục này.
Nhưng những dã thú này không có tính công kích, hầu hết đều có tính cách ôn hòa, công lao này chắc thuộc về điềm lành chi linh của phượng hoàng.
Tiêu Trần tìm thấy một vùng đồng bằng rộng lớn, địa hình không chỉ bằng phẳng mà còn có nhiều sông lớn nhỏ, đây là nơi rất thích hợp để sinh sống.
Tiêu Trần để Tiêu Mỹ Lệ điều khiển La Bàn Rừng Rậm hạ cánh ở nơi này.
Hình dáng khổng lồ của La Bàn Rừng Rậm đã thu hút sự chú ý của không ít sinh linh.
Một con khổng tước xinh đẹp, được nhiều sinh linh đề cử làm đại diện đã đến thương lượng với Tiêu Trần.
Tiêu Trần không có hứng thú với những vấn đề này, trực tiếp để cho đám Thanh Y nói chuyện với bọn chúng.
Cuộc trò chuyện này kéo dài hai tiếng đồng hồ, khi đám Thanh Y trở lại đều mang vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Thanh Y báo cáo cho Tiêu Trần một hồi.
Sau khi nghe Thanh Y báo cáo xong, Tiêu Trần gật đầu.
Thứ nhất, bọn chúng cho phép con người sống trên Lạc Hoàng bình nguyên, nhưng không thể đến Thánh địa đốt Ngô Đồng.
Thứ hai, không thể tùy ý giết hại sinh linh.
Thứ ba, con người phải hỗ trợ bọn chúng bảo vệ Đại Long sơn, bởi vì thường có những sinh linh khác tới cướp bóc.
Ngoài ra còn có đủ loại quy tắc chi tiết, rất nhiều, không thể liệt kê từng cái một được.
Đàm phán xong rồi, vậy thì đã đến lúc thu xếp.
Nhất thời Lạc Hoàng bình nguyên trở nên náo nhiệt hẳn lên, âm thanh của các loại máy móc, tiếng con người hòa quyện vào nhau, mang lại không ít nhân khí cho mảnh đại lục yên tĩnh.
Không khí trong lành và linh khí dồi dào nơi đây khiến ai nấy đều cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Sáu trăm ngàn người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Thanh Y có tầm nhìn xa rất tốt.
Vật tư hoàn toàn đủ, chẳng mấy chốc các loại căn phòng tạm thời và lều vải đột ngột mọc lên.
Một số động vật gan lớn đi đến trong đám người, chạy tới chạy lui.
Ban đầu mọi người còn kinh ngạc, nhưng sau đó đều cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhiều gia đình có trẻ em thậm chí đã kết bạn với những sinh vật đó.
Mọi thứ bận rộn nhưng không hề hỗn loạn, Tiêu Trần nhìn hình ảnh bận rộn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thanh Y có chút nghi ngờ hỏi: "Có gì không ổn à?"
"Anh nghĩ khung cảnh tưởng như hòa thuận này có thể kéo dài bao lâu?" Tiêu Trần hỏi.
Thanh Y cúi đầu nghĩ nghĩ, thói hư tật xấu của nhân loại nhất định sẽ dần dần ăn mòn mảnh đại lục này.
Đợi đến khi nhân loại đứng vững gót chân, không ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận