Loại độc này tuy rằng ghi lại trong danh sách, thế nhưng quái mang theo độc, lại không có một chút tin tức nào.
Tiêu Trần nhìn trăng máu trên đỉnh đầu, ở hậu phương của đội ngũ này, vẫn còn có thứ gì vẫn luôn treo.
Chuyện này Tiêu Trần sớm đã phát hiện, nếu không cũng không rảnh trà trộn vào đội ngũ này làm gì.
"Minh Nguyệt, em đi theo bọn họ vào trong thành, anh giải quyết xong thứ phía sau rồi lập tức tới ngay."
Tiêu Trần bắt Lưu Tô Minh Nguyệt xuống dưới, đặt lên vai Hạ Nhi.
Lưu Tô Minh Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần, dáng vẻ muốn khóc.
Tiêu Trần khẽ búng trán Lưu Tô Minh Nguyệt cười nói.
"Em chính là sơn thần của núi Bất Quy, trời sinh có sức áp chế với yêu ma quỷ quái, nếu tôi đã tiếp nhận đội ngũ này, thì nhất định phải bảo đảm an toàn của bọn họ, bây giờ chỗ này chỉ có cô có thể giúp tôi."
Nghe lời này mắt Lưu Tô Minh Nguyệt bỗng nhiên phát sáng lên.
Đây là lần đầu tiên, Tiêu Trần nói với cô những lời như vậy.
"Ừm." Lưu Tô Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh, giơ nắm tay nhỏ: "Em nhất định sẽ bảo vệ tốt bọn họ."
Tiêu Trần nhìn Hạ Nhi nói: "Chăm sóc tốt con bé này, nó có hơi mơ hồ, nếu như nó có mệnh hệ gì, đến lúc đó máu chảy thành sông là không thể tránh được đâu đấy."
Tuy rằng giọng của Tiêu Trần rất bình thản, thế nhưng Hạ Nhi nghe được lại như rơi vào hầm băng, sát khí nhàn nhạt nọ, làm cho nàng sợ cực.
"Đi thôi!" Tiêu Trần nhìn hậu phương đen nhánh, nhẹ nhàng nói.
Hạ Nhi cắn môi một cái, nàng bây giờ căn bản không nhìn thấu được người thiếu niên trước mắt.
Lúc trước giống như ác ma, nhưng bây giờ phải bảo vệ bọn họ.
"Đúng rồi." Tiêu Trần gọi lại Chương Long, nhìn Đại Long thành như ác quỷ trong đêm đen nói: "Sau khi vào thành, không nên đi miếu Võ Song dựng trại, tốt nhất là chọn một nơi có tầm mắt bao la ở phương đông."
Chương Long hơi nghi hoặc một chút, sở dĩ người may mắn còn sống sót thích đóng trong thành hư hại này.
Cũng là bởi vì có miếu Võ Song tồn tại.
Bình thường tuyên chỉ võ miếu đều vô cùng tốt, đa số đều có hạo nhiên chính khí.
Nếu như may mắn, kim thân của một số Võ lão gia không có bị phá huỷ, vậy thì một ít ác quỷ ma đầu cho dù như thế nào cũng không dám tới.
Những nơi này, so với các nơi khác mà nói, phải an toàn hơn rất nhiều.
"Xin tiền bối chỉ rõ." Chương Long hơi bái.
Tiêu Trần nhìn yêu khí khổng lồ người bình thường không thấy được phía trên Đại Long thành, cười nhạo nói: "Võ lão gia, chỉ sợ là đã thành yêu."
Chương Long sợ hãi cực kỳ, loại chuyện miếu đường thần kỳ thành yêu này, hắn ta chưa bao giờ gặp phải.
"Vậy thì phải làm sao mới được?" Chương Long có chút không biết nên làm gì bây giờ.
Tiêu Trần chỉ Lưu Tô Minh Nguyệt: "Hỏi con nhóc này, mặc dù Võ lão gia ở trên miếu đường rất lâu, nói cho cùng cũng là một loại sơn thủy thần kỳ, không thể trốn thoát được sự áp chế của sơn thần."
"Được rồi, cút đi."
Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn đá một cước vào mông Chương Long.
"Người phải làm quân chủ sau này, không biết tự ra quyết định sao?"
Chương Long bị đạp ngã, sau khi bò dậy thì có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần.
Bởi vì đây là lần thứ hai Tiêu Trần nhắc tới chuyện này.
"Tiền bối, bảo trọng." Chương Long nhìn ánh trăng đỏ tươi như máu, cắn răng, mang theo đại bộ đội, phóng về phía Đại Long thành âm trầm quỷ quyệt với tốc độ cao nhất.
"Đại Đế ca ca, hẹn gặp lại." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, dáng vẻ sinh ly tử biệt.
Tiêu Trần suýt chút nữa thì bật cười, thế nhưng lập tức lại có chút bận tâm.
Con bé này, hình như chưa bao giờ rời đi bên cạnh mình.
Lần trước rời khỏi mình một hồi, vẫn còn con mẹ nó hái một đống nấm độc trở về, suýt chút nữa độc chết mình.
"Này này, nhớ trông nó đó, đừng để cho nó đi làm một ít chuyện kỳ quái."
Tiêu Trần rống lên với đội ngũ đi xa.
Lưu Tô Minh Nguyệt ở phía xa hăng hái gật đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh.
"Em sẽ trông các nàng, sẽ không để cho các nàng đi làm một ít chuyện kỳ quái."
Đầu Triệu Tuyết Linh và Hạ Nhi đầy dấu chấm hỏi, lời này hình như là bảo cô đi?
Gió lạnh như đao, cạo xương đau nhức.
Trong một góc trong đêm tối, truyền ra một ít tiếng khóc tỉ tê không rõ.
Khiến màn đêm vốn là nguy cơ tứ phía, ngày càng quỷ dị.
Tiêu Trần nhẹ nhàng tháo vải bọc Liên Thương Sinh ra.
Trường đao tản ra từng luồng ánh sáng lạnh trong ban đêm tĩnh mịch.
Tiêu Trần cười nói với đêm tối phương xa: "Ông còn muốn trốn tới khi nào, sao bây giờ lá gan nhỏ như vậy?"
"Thú vị." Một giọng nói của người đàn ông trung niên trầm thấp mà có từ tính truyền đến từ trong đêm đen.
Sau đó một người đàn ông trung niên dáng dấp cực kỳ chính phái chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm.
Lại là Bàn Cổ Tà Tướng.
Trong tay Bàn Cổ Tà Tướng cầm theo một bầu rượu, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Trần nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận