Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1927: Hợp tác (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần gật đầu: "Quyết định vậy đi."
Dịch Minh gật đầu, đôi mắt cười đến híp lại.
"Tướng công, về nhà ăn cơm đi." Đang nói chuyện thì một nữ tử xinh đẹp bước vào tiệm mì.
Mặc dù nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng khuôn mặt hơi dại ra, có vẻ hơi đần độn.
Có mấy người đi theo phía sau nữ tử, mồ hôi nhễ nhại nhìn Dịch Minh xin lỗi.
Nhìn thấy nữ tử, Dịch Minh nở nụ cười, nụ cười từ tận đáy lòng.
"Nương tử, anh trở về ngay đây." Dịch Minh chắp tay với Tiêu Trần: "Ba ngày nữa hẹn gặp lại cậu, chúc Tiêu huynh một bước lên trời."
Tiêu Trần gật đầu, nhìn đám người Dịch Minh rời đi.
"Đúng rồi, anh nghĩ gì về cha nuôi của mình?" Dịch Minh vừa bước tới cửa bỗng sững người khi nghe thấy câu hỏi của Tiêu Trần.
Đợi một hồi, Dịch Minh mới quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười miễn cưỡng: "Cũng không tệ lắm!"
Tiêu Trần cười gật đầu: "Tôi muốn làm bạn tốt với anh."
"Tiêu huynh hài hước thật đấy." Dịch Minh bất đắc dĩ thở dài.
...
Sau khi Dịch Minh rời đi, Tiêu Trần hơi tò mò nói: "Tên này có vẻ không hòa hợp với Dịch Tiên lắm."
Cửu Vĩ Yêu Hồ giải thích với Tiêu Trần: "Vừa rồi cậu có thấy cô gái ngu dại kia không?"
Tiêu Trần gật đầu: "Hai người có quan hệ gì sao?"
Cửu Vĩ nói: "Cô gái đó cũng là đồ đệ của Dịch Tiên, Tư Mã Tinh và Dịch Minh đều thích cô gái này.
"Mà cô gái thích Dịch Minh, nhưng sư phụ Dịch Tiên của bọn họ lại tự chủ trương để cô gái đó kết thành đạo lữ với Tư Mã Tinh có thiên phú cao hơn."
"Cô gái đó không muốn, kết quà là bị tên bạo quân Dịch Tiên này biến thành dáng vẻ ngu dại như bây giờ."
"Dịch Minh vì cô gái đó không chỉ đánh nhau đến chết với Tư Mã Tinh mà còn đắc tội với sư phụ không còn sót gì. Nếu không vì Dịch Tiên đột ngột mất tích, chỉ sợ cỏ trên mộ Dịch Minh đã cao vài mét rồi."
"Haha!" Tiêu Trần nghe thấy thế buồn cười quá trời, đây là một câu chuyện cẩu huyết đến cỡ nào chứ.
Đồng thời, Tiêu Trần cũng có một chút khâm phục dũng khí của Dịch Minh.
"Đã dám đắc tội với cả Dịch Tiên rồi. Tại sao anh ta không bỏ trốn cùng cô gái? Anh ta ở lại vương triều Độ Nha làm gì?" Tiêu Trần hơi khó hiểu hỏi.
Cửu Vĩ Yêu Hồ thở dài: "Cái tên Dịch Tiên này có dục vọng khống chế rất mạnh. Có lẽ Dịch Minh đã bị gieo một loại thuật nào đó cho nên mới không dám rời khỏi vương triều Độ Nha, nếu không anh ta đã sớm lẻn đi rồi."
Suy luận này khá hợp tình hợp lý. Có một số tu sĩ thích sử dụng một số thủ đoạn đặc biệt để khống chế thuộc hạ.
"Cùng không biết thằng cha Dịch Tiên kia ở đâu nữa?" Tiêu Trần nói thầm trong lòng.
Lần trước hắn ta bị Tiêu Trần ma tính dạy dỗ một trận, nhưng không làm thịt, đã nhiều năm như vậy, không biết hắn ta có còn ở trong hư không của mình hay không nữa.
Sau khi ăn mì xong dẫn Cửu Vĩ Hồ đi dạo phố một lát, lúc này Tiêu Trần mới trở về phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng hoang vắng một thời gian dài, giờ đây đã náo nhiệt trở lại.
Vì lễ thành nhân của đại tiểu thư nhà Tể tướng đã kết thúc, trong phủ nhận được tin đại tiểu thư sẽ vội vàng trở về.
Tất cả gia đinh nha hoàn trong nhà đều tập trung ở sân, muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của đại tiểu thư.
Mọi người gặp chuyện vui tinh thần ai nấy đều phấn khởi, quản gia cũng lười mắng mấy tên không có quy củ này.
"Cô gia." Quản gia cười híp mắt chào hỏi Tiêu Trần lười nhác: "Đại tiểu thư sẽ sớm trở lại. Nếu ngài đợi ở đây, chắc hẳn đại tiểu thư sẽ rất vui khi gặp ngài."
Tiêu Trần gật đầu, thằng nhóc kia đã biến thành một con nhóc, có lẽ nên xem thử.
Chẳng thèm để ý đến hình tượng của mình, Tiêu Trần đặt mông ngồi trên con sư tử đá ở cửa, câu được câu không trò chuyện với Cửu Vĩ Hồ.
"Đúng rồi, cô chính là Thiên Hồ trong truyền thuyết của tộc Nguyệt Hồ, phải không?"
"E hèm!" Cửu Vĩ Hồ không phản đối, nhẹ nhàng gật đầu.
"Lời nguyền cũng do cô mà ra?" Tiêu Trần hơi mơ hồ hỏi.
Cửu Vĩ Hồ gật đầu: "Thật ra là giỡn chơi thôi, cũng không có hại gì cả, hoàn toàn không phải như truyền thuyết của bọn họ truyền lại, nếu bị sờ đuôi không kết hôn thì sẽ chết!"
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: "Cô rãnh háng thật đấy."
Cửu Vĩ Yêu Hồ bất đắc dĩ nhún vai: "Tộc Hồ là những kẻ si tình nhất, có quá nhiều chuyện người bị phụ lòng tổn thương. Tôi cũng chỉ tốt bụng, tùy tiện làm một thuật, kết hôn sớm chút, để cho bọn họ sẽ không suốt ngày khốn khổ vì tình."
"Hở..." Điều này có giải quyết được vấn đề không? Tiêu Trần có phần nghi ngờ mạch não của Cửu Vĩ Hồ.
"Còn con nhóc Nguyệt Nguyệt thì sao? Đến lúc đó cậu bỏ chạy, Nguyệt Nguyệt sẽ tương tư thành bệnh, cậu sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy." Cửu Vĩ Hồ vẻ mặt vui vẻ nhìn Tiêu Trần: "Không thì kết hôn luôn đi. Nhân tiện sinh ba, bốn, năm hay sáu đứa con với con bé."

Bình Luận

0 Thảo luận