"Không sao cả, không sao cả, con của chúng ta khi sinh ra trời giáng dị tượng, đương nhiên khác với những đứa bé bình thường."
Độc Cô Thiên an ủi vợ, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng không chắc, nào có đứa bé nào sinh ra mà không khóc đâu.
Những người còn lại trong Nhà họ Độc Cô đều đang lo lắng chờ đợi ở hành lang, trong khi gia chủ ở đại sảnh để tiếp những người đến tặng quà mừng.
Bên ngoài những lời chúc mừng vang lên từ bốn phía, nhưng bên trong lại có sự lo lắng không ngớt, thật có chút buồn cười.
...
Một ông lão với mái tóc hoa râm đang kiểm tra toàn thân nhóc con.
Nhìn nhóc con đang ngủ say này, trên mặt ông lão tràn đầy nghi hoặc.
"Trương đại sư, bé cưng thế nào?" Xích Tuyết lo lắng hỏi.
"Bình thường, rất bình thường, hơn nữa tôi chưa bao giờ thấy một đứa bé có thân thể tốt như vậy trong đời."
Ông lão cau mày.
"Nhưng tại sao đứa nhỏ này không khóc?"
Ông lão ôm quyền nói: "Độc Cô đại nhân, không ngại nếu tôi chạm vào thân thể của lệnh thiên kim chứ!"
Độc Cô Thiên gật đầu: "Chỉ cần không có hại cho Tuyết Nhi, Trương lão cứ tùy ý."
Ông lão gật đầu, đưa tay lên trán Độc Cô Tuyết.
Đúng lúc này, Độc Cô Tuyết vẫn luôn ngủ, đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen kịt rõ ràng tinh quang bắn ra bốn phía.
Ông lão sợ hết hồn, cái loại ánh mắt lạnh lùng này, một đứa bé sơ sinh không thể nào có được.
Mặc dù trong lòng ông lão chột dạ, nhưng vẫn kiên trì duỗi tay đưa tới.
"Phụt... Phụt..."
Độc Cô Tuyết rõ ràng nhổ nước miếng vào ông lão, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, bộ dạng như ông đừng đến gần ông mày vậy.
"Này... haha, nhóc con, thật là nghịch ngợm." Ông lão xấu hổ.
"Đã vậy thì bỏ đi." Độc Cô Thiên bất đắc dĩ nói.
"Chỉ có thể như vậy thôi." Ông lão nhẹ nhàng gật đầu nói: "Độc Cô đại nhân không cần phải lo lắng, thân thể của lệnh thiên kim rất khỏe mạnh".
Xích Tuyết bế Độc Cô Tuyết lên, ôm nhóc con vào lòng.
"Bé cưng, sao con lại không lên tiếng chứ?" Xích Tuyết buồn bã nói.
Nhìn vẻ mặt đau lòng của Xích Tuyết, dây thần kinh nào đó trong lòng Độc Cô Tuyết như bị xúc động.
"Oa oa..."
Độc Cô Tuyết khóc hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
"Khóc rồi... khóc rồi..." Tiếng khóc tức giận mười phần của Độc Cô Tuyết truyền đi rất xa.
Điều này đã làm cho tất cả mọi người vui ngất trời.
"Haha!" Một ông lão râu tóc bạc trắng ở hành lang cười lớn: "Nào nào nào, để tôi xem bé cưng nào."
...
Lúc đêm khuya, Tiêu Trần rốt cuộc đã chạy đến thủ đô.
Nhìn thành phố bê tông cốt thép khổng lồ, Tiêu Trần hơi đau đầu.
"Con heo chết tiệt, tính toán xem bây giờ Vô Địch ở đâu?"
"Đã tính toán xong lâu rồi, chờ anh nhớ tới thì Vô Địch có lẽ đã lập gia đình từ đời nào rồi." Hắc Phong trêu ghẹo, duỗi móng heo của mình chỉ về một hướng.
"Này, anh nói xem Vô Địch khi lớn lên có phải sẽ là một đại mỹ nhân không?" Tiêu Trần có chút tò mò.
Hắc Phong đảo mắt một hồi: "Anh đừng có nhắc nữa, cho dù lớn lên thành bộ dạng của Thúy Hoa, ông đây cũng không có hứng thú với cô ấy."
"Đệch mợ, thù oán kiểu gì vậy, rõ ràng anh nguyền rủa Vô Địch lớn lên thành Thúy Hoa."
Tiêu Trần nghĩ đến trọng tải 300 cân của Thúy Hoa bỗng toàn thân nổi da gà.
"Phi, Thúy Hoa nhà tôi thì sao? Hả?"
"Thúy Hoa nhà anh? Người ta không thèm liếc anh, vậy mà lại bảo là Thúy Hoa nhà anh?"
...
Mười phút sau, nhìn căn nhà cổ kính trước mặt, Tiêu Trần hơi lúng túng, đi thẳng vào cướp người sao?
Không tốt lắm, cũng không phải là thâm cừu đại hận gì.
Hơn nữa đối với một phụ nữ vừa mới làm mẹ, mang đứa con ra khỏi tay cô ta thật quá tàn nhẫn.
Hơn nữa Vô Địch nhất định muốn nhận cha mẹ này, cứng nhắc quá cũng không tốt.
Tiêu Trần ngồi trong góc, vẽ vòng tròn.
"Làm thế nào đây, con heo chết tiệt?" Tiêu Trần vừa hỏi vừa vẽ vòng tròn.
"Sao nhiều chuyện dữ vậy, cứ đi vào túm lấy người rồi bỏ chạy, vừa tiện vừa nhanh."
Câu trả lời mà Hắc Phong đưa ra là những gì Tiêu Trần muốn làm, nhưng hắn không thể làm vậy được!
"Cho nên anh là óc heo đó!" Tiêu Trần liếc mắt bất mãn.
"Thôi dẹp đi, không bằng ông đây có thêm người." Hắc Phong đắc ý vươn móng heo ra.
"Nếu không thì giả làm thần côn, nói Vô Địch là Thiên Sát Cô Tinh gì gì đấy, không thể ở lại bên cạnh thân nhân." Hắc Phong lại nảy ra một ý tưởng cùi bắp khác.
Tiêu Trần lập tức bác bỏ: "Người ta cũng là người tu hành, chẳng lẽ không nhìn ra mệnh cách như vậy à?"
Thủ đoạn này có thể lừa gạt người thường, muốn lừa được người tu hành thì cứ mơ đi.
"Nếu không thì làm rõ thân phận, tới nhà nhận đồ đệ, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, gia đình này sẽ không từ chối một vị Đại Đế đâu!"
Tiêu Trần ngoài thì cười nhưng lòng không cười nói: "Như vậy không tệ, nhưng hiện tại ông đây là một con gà yếu ớt. Người ta sẽ tin mấy lời kỳ quái của anh mà đem cục cưng cho tôi à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận