Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1824: Duyên đến duyên đi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Dạo phố từ sáng sớm cho tới tận xế chiều, Tiêu Trần nhân tính mới thấy được Từ Kiến Quân.
Từ Kiến Quân đang uống trà đọc báo trong phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Trần nhân tính, kinh hãi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Bạch Chỉ bên cạnh, cũng che miệng lại, mắt đầy vui sướng.
Đôi người Từ Kiến Quân và Bạch Chỉ này, có thể đi cho tới hôm nay, không có Tiêu Trần nhân tính là không thể nào được.
Đối với Tiêu Trần nhân tính, bọn họ vẫn luôn mang lòng cảm kích.
"Trở về lúc nào?" Từ Kiến Quân liền vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi, "Nhanh đi pha trà đi, ngây ra cái gì?"
Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, vội vã chạy ra ngoài.
Tiêu Trần nhân tính lười khách sáo cùng Từ Kiến Quân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Có một người nào tên là Trần Thiếu Kiệt tới tìm anh không."
Từ Kiến Quân không chút do dự gật đầu: "Có, hơn nữa còn bàn về chuyện đội buôn hư không."
Tiêu Trần nhân tính gật đầu, con hàng này vẫn có uy tín, "Có thể tìm tới hắn ta không? Gọi hắn ta tới cho tôi."
"Có thể, hắn ta lưu lại phương thức liên lạc cho tôi." Từ Kiến Quân nói, lấy ra một khối ngọc bài, sau đó bóp chặt.
"Đúng rồi." Từ Kiến Quân hình như nhớ ra cái gì đó, "Trần Thiếu Kiệt một mực hỏi với tôi về chuyện cô nương họ Tiêu, hắn ta nói chỉ nhìn thấy Tiêu cô nương, thì mới hợp tác được, tôi tra xét mất mấy ngày cũng không có tra được, ngài biết không?"
Tiêu Trần nhân tính suýt thì phun ra một búng máu, con hàng này còn đối với mình nhớ mãi không quên nữa, thật đúng là si tình.
"Nhóc đáng yêu, qua đây có việc thương lượng với cậu." Tiêu Trần nhân tính nhanh chóng suy nghĩ, thoáng cái đã có biện pháp giải quyết.
Tiêu Trần thần tính dẫn Cẩu Đản và Độc Cô Tuyết tản bộ ở bên ngoài, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Vừa định chuồn đi, Tiêu Trần nhân tính đột nhiên xuất hiện, một phát bắt được bờ vai của hắn, "Chạy cái gì thế, mọi người quen nhau như vậy, không ngại giúp tôi một chuyện nhỏ đi."
Tiêu Trần thần tính phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, trừng mắt nói: "Chúng ta không quen, cậu đừng muốn làm mấy kỳ quái."
"Có quen hay không cũng không đáng kể, mấu chốt là có tinh thần kính dâng." Tiêu Trần nhân tính mạnh mẽ bắt lấy Tiêu Trần thần tính tới phòng làm việc của Từ Kiến Quân.
"Trước đi ra ngoài một chút, tôi biến ma thuật cho mấy người xem." Tiêu Trần nhân tính đuổi cả Cẩu Đản, Độc Cô Tuyết theo tới, còn có Từ Kiến Quân đi ra ngoài.
Phòng làm việc chỉ còn lại có hai người, Tiêu Trần thần tính căng thẳng ôm ngực, "Cậu cậu muốn làm gì, không được qua đây, tôi la lên đó!"
"Hà hà dù cậu có kêu rách cổ họng cũng chẳng có ai đến đâu." Tiêu Trần nhân tính lấy ra mấy viên đan dược nhỏ, mạnh mẽ nhét vào trong miệng Tiêu Trần thần tính.
Mắt thấy Tiêu Trần thần tính muốn nhổ đan dược ra, Tiêu Trần nhân tính trừng mắt: "Nếu cậu dám nhổ ra, tôi sẽ treo cậu lên trước cửa chợ bán thức ăn bắn tiểu jj của cậu."
"Không cho phép chống lại dược hiệu, nếu dám loại trừ dược hiệu, kết cục cũng giống vậy."
Cả người Tiêu Trần thần tính khẽ run rẩy, mắt đẫm lệ che kín miệng, "Cậu cho tôi ăn cái gì?"
"Không có gì, cho cậu làm phụ nữ trong một thời gian ngắn mà thôi." Tiêu Trần nhân tính cười xấu xa.
Lúc này, cơ thể của Tiêu Trần thần tính đã xuất hiện biến hóa, ngực bắt đầu phồng lên, tóc dài, gương mặt vốn là nữ tính, ngày càng trơn bóng hoàn mỹ.
"Hu hu..." Tiêu Trần thần tính nhìn biến hóa của cơ thể mình, há mồm bật khóc.
"Không cho phép khóc." Tiêu Trần nhân tính hung tợn rống lên.
Tiêu Trần thần tính lập tức nuốt tiếng khóc xuống, nhóc đáng yêu hình như đã quên, mình hoàn toàn có năng lực đè lão lưu manh xuống đất cọ xát.
Thế nhưng cho dù lúc nào, Tiêu Trần thần tính đối mặt với Tiêu Trần nhân tính, đều như là bé con, bị trị gắt gao.
Có thể đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi!
"Mặc cái này vào." Tiêu Trần nhân tính lại lấy ra chiếc váy dài, còn có đôi giầy thêu nọ.
"Đừng mà." Tiêu Trần thần tính rất "kiên cường" lắc đầu.
"Vậy tôi tới thay cho cậu." Tiêu Trần nhân tính xông lên tính cởi đồ của Tiêu Trần thần tính.
"Oa..." Tiêu Trần thần tính cũng nhịn không được nữa, bật khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Cậu buông, tự tôi đổi."
"Sớm muộn gì cũng đánh chết cậu." Tiêu Trần thần tính thút thít, sau đó mở cánh cửa dị thời không, chui vào.
Tiêu Trần thần tính hoàn toàn có năng lực trốn ngay sau đó, thoát khỏi "ma chưởng" của Tiêu Trần nhân tính, thế nhưng nói cũng kỳ quái, hắn hoàn toàn không có có ý nghĩ này.
"Cậu nhanh lên chút coi, nếu không tôi tiến vào đó!" Tiêu Trần nhân tính vui vẻ gõ cánh cửa không gian vặn vẹo, trong miệng không ngừng thúc giục.
"Đòi mạng à." Tiêu Trần thần tính thở phì phò rống lên.
"Oà, chim nhỏ của tôi đâu!" Tiêu Trần thần tính ở bên kia lại khóc lớn lên.
"Cái này cái này mặc thế nào?" Tiêu Trần thần tính khóc xong, lại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm.
"Hình như cũng rất đẹp."
"Tóc dài quá đi!"
"Ngực cũng bự quá trời luôn."

Bình Luận

0 Thảo luận