Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1125: Giận ngất tại chỗ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Chúng ta hẳn đã bị cô Tiêu làm cho âm rồi."
"Điều chúng ta nên nghĩ đến là những người như Thác Bạt Hàn chắc chắn sẽ không động thủ với một người bình thường."
"Đây rõ ràng là bịp linh thạch của chúng ta."
"Tôi sẽ báo cáo cậu ta, đi tìm hiệu trưởng."
"Trả lại linh thạch, trả lại linh thạch..."
Một nhóm đệ tử bực tức gầm lên.
Mà Triệu lão sư và Tâm Âm lão sư đã sớm lẻn đi cùng linh thạch.
Lúc này, hai thầy trò cột tóc đuôi ngựa đang trốn trong phòng làm việc để phân chia chiến lợi phẩm.
"Ôi, đám học sinh này giờ giàu thật!"
Sau khi đếm, Triệu lão sư gần như mỉm cười gian xảo.
Có hơn ba trăm linh thạch cực phẩm, hơn bảy trăm linh thạch thượng phẩm và hơn một nghìn linh thạch trung phẩm...
Lúc này, lương một năm đã có trong tay.
Cô gái tự mình chiếm hai mươi phần trăm, nhìn hai thầy trò tò mò hỏi: "Lão sư, có phải hai người quen biết anh đẹp trai kia không ạ?"
Hai thầy trò nhìn nhau, lắc đầu nguầy nguậy, tố chất tam liên lại đến rồi.
"Không biết, không biết, đừng hỏi chúng ta."
Với tính khí kỳ lạ của đại ca cao thủ, nếu làm lộ thân phận của hắn, lúc đó sẽ là một trận đòn nặng.
Cô gái tỏ vẻ nghi ngờ: "Chính anh ta hôm qua cũng đã phá nhà của tôi. Tôi đã nói với Thanh Y Hầu đại nhân, nhưng đại nhân không quan tâm đến điều đó một chút nào, mọi người có vẻ như đều rất sợ hắn."
Là một người đàn ông, làm sao có thể kinh sợ trước một người phụ nữ xinh đẹp.
Triệu lão sư hếch lồng ngực, muốn kiên cường một phát, nhưng trong tiềm thức lại chạm hốc mắt.
Chẳng bao lâu sau, hình ảnh bị Tiêu Trần đánh hiện lên trong tâm trí.
"Ha ha..." Thầy Triệu ngượng ngùng cười cười, "Tôn kính, tôn kính đó, biết không, chúng ta không sợ hắn, chúng ta tôn trọng hắn."
"Đi thôi, đi thôi, đi sân võ lên lớp."
Triệu lão sư chột dạ đẩy cô gái ra ngoài.
Cô gái đứng ở hành lang vẻ mặt bất mãn, nắm chặt hai tay nhỏ bé, "Tôi nhất định có thể tìm ra thầy là ai, đánh bổn tiểu thư, lại còn muốn làm như không có chuyện gì?"
...
Nhìn thấy một đám học sinh xung quanh đang khóc tới cáo trạng.
Cẩu Đản cau mày nói: " Có chơi có chịu, nào có cái gì lừa gạt không lừa gạt, Triệu lão sư bắt buộc các em sao?"
Tất cả học sinh: "Uh..."
"Đến giờ lên lớp rồi. Nếu đến muộn, nửa tháng tới có thể bị trừ tài nguyên tu hành."
Cẩu Đản chỉ về phía mặt trời mọc, cho biết đã đến giờ vào lớp.
Một nhóm đệ tử, giống như quả cà tím bị sương đánh, tức giận bỏ đi, chỉ còn lại Thác Bạt Hàn đáng thương nằm trên mặt đất.
Tiêu Trần buồn cười nhìn, xem ra Cẩu Đản vẫn rất có uy tín trong học viện.
"Hì hì ~~, bố sao rồi, con xử lý tốt chứ!" Cẩu Đản thân mật nắm lấy cánh tay Tiêu Trần.
"Không tồi, công khai đánh cược, lão sư kia không phải tốt đẹp gì, nhất định phải nghiêm trị."
Tiêu Trần đảo mắt, ngồi xổm xuống.
"Đúng, đúng vậy, cái này tà khí cần phải chấn chỉnh." Cẩu Đản gật đầu: "Vậy thì trừ linh thạch của hắn một năm!
Triệu lão sư đáng thương vì bận bịu cả buổi, bị lời nói của Tiêu Trần đánh cho trở lại nguyên hình, cũng là nguyên nhân gây ra hận thù của biết bao đệ tử.
Đây quả thực là đại biểu cho câu gà còn chưa trộm được thì đã mất nắm gạo.
"Rầm rầm rầm..." Tiêu Trần nắm lấy cổ áo của Thác Bạt Hàn đấm vài cú vào hốc mắt của Thác Bạt Hàn.
Thác Bạt Hàn tội nghiệp ngay lập tức biến thành một con gấu trúc.
Mi mắt của Tiêu Mạn Ngữ nhảy lên, nhìn thôi cũng thật đau.
"Anh ơi, xuống tay nhẹ một chút, đứa nhỏ này tuy đầu óc có vấn đề, nhưng chỉnh thể cũng không tệ lắm."
Thác Bạt Hàn, người vừa mới tỉnh dậy, đã nghe thấy những lời của Tiêu Mạn Ngữ.
Thế giới xám xịt của cậu ta lập tức sáng lên, "Tiêu lão sư đang nói cho mình, cô ấy rất quan tâm đến mình."
Thác Bạt Hàn, người bị tình yêu làm cho lóa mắt, đã trực tiếp lọc ra câu "đứa nhỏ này đầu có vấn đề ".
"Chờ đã ~" Thác Bạt Hàn đột nhiên nhảy dựng lên.
"Vừa rồi cô giáo Tiêu gọi tiểu tử mặt trắng này là gì?"
"Anh trai?"
"Thì ra là như vậy, hóa ra không chỉ có bạn trai bạn gái ở chung, còn có thể là người nhà!"
"Ha ha ha... Ông trời không tuyệt đường ai bao giờ." Thác Bạt Hàn cười như một kẻ thiểu năng.
"Ngươi nói không sai, đầu của thằng nhãi này có chút vấn đề thật."
Nhìn Thác Bạt Hàn cười khúc khích, Tiêu Trần trợn trắng mắt, bảo Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra thừng trói yêu.
"Anh anh anh làm làm gì thế?"
Tiêu Trần trực tiếp dùng thừng trói yêu buộc Thác Bạt Hàn thành bánh chưng.
"Mẹ nó ai là anh mày, mày còn kêu loạn, tao thực sự không miệng mày lại đó."
Nhìn Tiêu Trần hung thần ác sát, Thác Bạt Hàn sợ đến lập tức ngậm miệng lại.
Tiêu Trần kéo Thác Bạt Hàn đi tới cửa trường học, trực tiếp treo ngược cậu ta ở trên cửa chính.
"Hiệu trưởng, chuyện này..." Mấy chiến sĩ làm lính gác cửa nhìn mà da đầu tê dại.
Đây chính là hạt giống số một của học viện đấy, bị treo ngược lên như thế, có được không vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận