Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 944: Ăn miếng trả miếng. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Nhìn thấy mặt đất rạn nứt như mạng nhện, còn cả cô gái đang nằm thoi thóp, hít vào thì ít thở ra thì nhiều...Tiêu Trần nhân tính sốc đến ngơ người.
Sau khi nuốt vội miếng bánh vào miệng xuống, hắn chống nạnh chửi ầm lên, y hệt một mụ đàn bà đanh đá chanh chua.
"Con mẹ thằng nào đấy, bước ra ngay cho ông. Trong lúc ông đây còn bận rộn nấu cơm, tiểu tiểu tiểu lão bà lại bị đánh thành bộ dạng thế này. Có còn thiên lý nữa hay không, có còn vương pháp nữa không?
Là bố con thằng nào?"
Tiêu Trần nhân tính tức giận rút đoản đao giắt sau thắt lưng ra, chỉ vào đám người cách đó không xa.
Sau khi đoản đao Độc Hồn không có bò cạp nhỏ thì đã mất đi vẻ sáng bóng rực rỡ vốn còn, nhưng dùng để chém người thì vẫn tốt chán.
Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này khiến cả đám người có mặt ở đấy đều phải nhíu mày.
"Mi là ai, sao lại dám tự tiện tiến vào vương cung hả?"
Lão già vung tay lên: "Bắt lấy nó."
Đám người máy xung quanh bắt đầu di chuyển, lao về phía Tiêu Trần nhân tính.
Chơi chết người khác, có khi mắt Tiêu Trần ma tính còn chả buồn chớp lấy một cái. Nhưng nếu muốn ra tay với Tiêu Trần nhân tính, đúng là bật đèn pin trong nhà vệ sinh, muốn tìm đường chết mà.
Bây giờ, con hàng này có khác gì bảo bối vô giá của Tiêu Trần ma tính đâu, mắng còn không nỡ kìa.
"Nhân tính xấu xa."
Tiêu Trần ma tính hờ hững nói, một tia gợn sóng đen dập dờn lan ra.
Đám người máy xông tới giống như bị sa vào vũng lầy, chỉ chớp mắt mà động tác đều bị đông cứng lại, sau đó tất cả đều bị hoà tan. Thoáng cái đã có hàng trăm ngươi máy biến thành chất lỏng.
Tất cả mọi người đều bị dọa đến mức mặt mày xám tro, những người máy này đại diện cho thành tựu đỉnh cao của đế quốc. Thế nhưng tất cả chúng nó đều bị tan chảy một cách không rõ ràng như thế.
Tiêu Trần ma tính nhìn thoáng qua Charles, sắc mặt ông ta đột nhiên đỏ bừng lên, giống như huyết dịch toàn thân đều dồn lên não.
"Bụp!"
Đầu ông ta đột nhiên nổ tung, máu văng tung toé khắp không gian.
Đây mới thật sự là đầu nở hoa.
Sau khi bị Tiêu Trần ma tính liếc mắt qua, lão già đáng thương vừa bước lên đỉnh cao của cuộc đời đã rơi thẳng xuống địa ngục
"Lão già đáng chết, tôi nhổ vào!" Tiêu Trần nhân tính chửi một câu.
Sau đó hắn thu hồi đoản đao, ôm lấy cô gái khắp người bê bết máu kia.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khẩn cầu của cô ta, Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Ăn miếng trả miếng, cô cho tôi ăn, tôi sẽ trả mạng cho cô."
Sau khi nói xong, Tiêu Trần nhân tính giả vờ giả vịt nhìn xa xăm, dáng vẻ rất chi là thâm trầm.
"Ừm ừm, ăn ngon." m thanh lúng búng từ trên đầu truyền xuống khiến lông mày hắn giật giật đùng đùng.
"Ăn cái gì mà ăn, bảo cô cứu người mà cô chỉ biết ăn thôi."
Tiêu Trần nhân tính túm Lưu Tô Minh Nguyệt, kéo xuống khỏi đầu mình.
Lưu Tô Minh Nguyệt ôm bánh bao lớn nhìn Tiêu Trần nhân tính, vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu muốn chết.
"Đừng nhìn nữa, sắp tắt thở luôn rồi kìa. Cô muốn tôi chạy đến âm phủ tìm người hả!" Tiêu Trần ma tính giật bánh bao lớn trên tay Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu môi, oan ức lẩm bẩm: "Đáng ghét, dê già, lão lưu manh."
Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ngọc Sơn Thần ra, ánh huỳnh quang xanh lục không ngừng tràn vào cơ thể Vị Phổ.
Vết thương của cô ta lập tức khép lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Vi Phổ cảm nhận được một trận mát lạnh truyền qua cơ thể, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn.
Não bộ nặng nề trở nên nhẹ nhàng hơn, cảm giác đau đớn dữ dội trên ngực cũng dần biến mất.
Vi Phổ muốn đứng lên.
Vốn chỉ ý muốn nhưng sau một khắc, cô ta đã đứng dậy thật luôn. Không hề gặp phải trở ngại nào, cứ như vậy mà đứng lên.
Hình như mọi thứ đều có vẻ không mấy chân thực.
Vi Phổ che mặt, từ từ ngồi xổm trên mặt đất. Nhìn cảnh vật phía xa, cô gái đột nhiên bật khóc.
Hóa ra được sống lại là một điều hạnh phúc như vậy.
Thấy Vi Phổ đã cận kề cái chết lại được hồi sinh một cách thần kỳ, cả nhóm người ở đây đều bàng hoàng trong giây lát.
Dù có khoa học kỹ thuật rất tân tiến nhưng đối với sinh mệnh huyền bí, bọn họ vẫn rất mù mờ, không biết được bao nhiêu.
Lão thái thái nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng bừng lên giống như chó nhìn thấy phân, khóe miệng còn ứa nước bọt.
Có một số người tuổi càng lớn thì nghĩ càng thoáng, cuối cùng sẽ bình tĩnh chờ đón cái chết.
Nhưng cũng có những người càng già thì càng sợ chết, cuối cùng, có khi còn làm ra những chuyện ngu xuẩn không có đạo lý.
Rõ ràng, lão thái thái này là loại người sợ chết.
Bà ta đã già lắm rồi, thân thể cũng đã suy yếu. Thế nhưng bà ta lại không muốn chết, tất nhiên làm gì có ai muốn chết.
Cảnh tượng sống lại từ cõi chết này đã tác động cực kỳ mạnh đến bà ta.
Lão thái thái nhìn Vị Phổ vốn đã phải chết, trong mắt đầy vẻ ghen tị, điên cuồng.

Bình Luận

0 Thảo luận