Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1589: Điều kiện của Bạch Thường (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nhan Tử Ninh muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn tư thái có tư thái, hơn nữa còn là Vô Chỉ Cảnh cực kỳ hiếm thấy.
Nếu có thể tới tay cô gái như vậy, Bạch Thường cảm giác thực lực của mình có thể thêm gần một bước.
Về phần Kỳ Dược, mình dùng hết rồi đưa cho hắn ta, cũng không sao cả.
Bạch Thường khẽ cười nói: "Nhị đương gia chúng tôi, xưa nay ngưỡng mộ Nhan tiên tử, muốn mời Nhan tiên tử đi gặp một hồi, không biết Nhan tiên tử có thể cho mặt mũi này không."
Lời nói nói thật dễ nghe, nhưng là tất cả mọi người biết, ngày hôm nay nếu Nhan Tử Ninh đi theo Bạch Thường, sợ rằng trên đời này sau này sẽ không còn cô ta nữa.
"Anh dám." Phượng Hà đẩy Nhan Tử Ninh ra sau mình để bảo vệ, trên người khí cơ điên cuồng lưu chuyển.
Cùng lúc đó, tất cả hộ vệ của hiệu buôn Vạn Vĩnh cũng đều bắt đầu chuyển động.
"Dám đụng đến chưởng quỹ của chúng tôi, ngày hôm nay chúng tôi dù có chết, cũng phải cắn một miếng thịt của anh." Hộ vệ của hiệu buôn Vạn Vĩnh vây quanh Nhan Tử Ninh, bảo vệ.
"Chậc chậc." Bạch Thường âm dương quái khí cười vài tiếng: "Tình chủ tớ này đúng là thâm hậu! Đồng lão ngài thấy thế nào?"
Sắc mặt Đồng Lam âm trầm, nếu là không quản, sợ rằng uy tín của mình mất sạch, hình tượng vừa gây dựng lên sẽ giảm đi nhiều, nếu như quản sợ rằng lại đắc tội Thiên Lang chúng.
Đồng Lam suy nghĩ một chút, hay là nhắm mắt nói: "Bạch đương gia có thể đưa một điều kiện khác không?"
"Hử?" Sắc mặt của Bạch Thường trong nháy mắt âm trầm xuống: "Bà đang ra điều kiện với tôi?"
Bạch Thường xùy cười: "Bà nghĩ có Thiết Phù Đồ ở, tôi sẽ không thu thập được các người?"
"Thiết Phù Đồ chỉ để tôi không được giết người, cũng không nói khác. Nếu như tôi đập nát thuyền buôn của các người, không biết chư vị có ý kiến gì được?"
Tất cả mọi người nghe xong những lời của Bạch Thường đều chết lặng.
Thuyền buôn là mạng của họ, hủy thuyền buôn không khác gì giết họ cả.
Mọi người đều nhìn Nhan Tử Ninh, mặc dù họ nghĩ Nhan Tử Ninh có thể hy sinh vì đại cục.
Nhưng họ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nhan Tử Ninh đi theo Bạch Thường. Mọi người sửng sốt một lúc, nhưng vẫn không mở miệng.
Đồng Lam nhìn Nhan Tử Ninh, trong lòng dâng lên một tia oán hận vô cớ.
Nếu không có Nhan Tử Ninh, chuyện hôm nay đã trôi qua rồi, mình cũng có thể đạt được điều mình muốn.
Đồng Lam càng nghĩ càng giận, sắc mặt âm trầm xuống, liếc mắt ẩn ý với Thao Giác bên cạnh.
Thao Giác sắc mặt khó coi, lão thái bà này muốn chính mình trở thành kẻ xấu chứ gì.
Thao Giác nghĩ đi nghĩ lại, tuy làm kẻ xấu không dễ, nhưng đây là một cơ hội không tồi, nếu có thể kết thân với Đồng Lam, không cần cái mặt mo này cũng được.
Thao Giác suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi đến trước mặt mọi người của hiệu buôn Vạn Vĩnh, cúi đầu bái Nhan Tử Ninh thật sâu, chậm rãi nói.
"Chưởng quầy Nhan, chúng ta đều là chạy thương, ngài cũng biết thuyền buôn có ý nghĩa như thế nào với chúng ta. Đây là những gì đám tiền bối tích lũy bằng mồ hôi xương máu. Nếu hủy nó, chúng ta sẽ không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông. Ngài có thể lấy đại cục làm trọng, đi cùng với Bạch đương gia một chuyến, hắn ta cũng nói chỉ là tụ tập nhỏ thôi, ngài..."
"Đệch mẹ mày." Phượng Hà nghe thấy thế, lập tức cắt ngang lời nói của Bạch Thường. Một người luôn dịu dàng như cô ta cũng nhịn không được phun ra lời nói tục.
Gương mặt xanh mét của Thao Giác đỏ lên, thành thật mà nói, gã cũng không định giữ mặt mũi khi nói ra những lời này.
"Bịch."
Khiến cho người ta không ngờ tới chính là Thao Giác vậy mà lại quỳ thẳng xuống.
Đường đường là một vị Thần Vô Chỉ Cảnh, một vị đương gia thương đội vậy mà lại quỳ xuống trước mặt người khác, tên này cũng chẳng thèm nếm xỉa gì nữa rồi.
"Cầu xin ngài hãy cứu thương đội." Thao Giác dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, hung hăng dập đầu xuống.
Vẻ mặt mọi người đều cực kỳ ngoạn mục, nhưng có người nhanh chóng kịp phản ứng, quỳ xuống theo.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư, ... Cuối cùng, tất cả mọi người ngoại trừ Đồng Lam đều quỳ xuống trước Nhan Tử Ninh.
"Cầu xin ngài hãy cứu thương đội."
"Cầu xin ngài hãy cứu thương đội."
Những lời khẩn cầu này như những nhát dao không ngừng đâm vào tim Nhan Tử Ninh.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhan Tử Ninh, Phượng Hà nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nhan đương gia đã nghĩ kỹ chưa? Chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ thôi." Bạch Thường lúc này đổ thêm dầu vào lửa nói.
Nhan Tử Ninh hít sâu một hơi, nhìn những hộ vệ bên cạnh mình.
Tất cả thị vệ đều nhẹ nhàng lắc đầu với Nhan Tử Ninh, trong mắt chỉ có bốn chữ: "Đồng sinh cộng tử."
Nhan Tử Ninh mỉm cười, khôi phục sự tự tin trước đây.
Cô nói từng chữ từng chữ với những người đang quỳ: "Tôi... từ... chối..."
Mọi người sửng sốt một hồi, Thao Giác nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ Nhan đương gia thật sự không quan tâm đến sự sống chết của mọi người sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận