Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 290: Tử ngọc bị cướp

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Tiêu Trần về đến nhà thì trời cũng sắp tối, tự nhiên lại nhớ ra mình đã đồng ý với mẹ là về ăn cơm trưa, đoán chừng bây giờ cũng không đuổi kịp cơm tối luôn rồi.
Đi vào trong sân, điều làm cho Tiêu Trần có hơi bất ngờ chính là ở đây có thêm hai người, một màn sáng nhàn nhạt bao phủ hai người này.
Xem ra màn hào quang này là bút tích của Ngục Long, dự là làm như vậy cũng vì sợ người trong nhà phát hiện ra hai vị khách không mời này.
Tiêu Trần gật gật đầu, cô nàng Tiểu Long Nhi này quả nhiên là trẻ nhỏ là dễ dạy, nhanh vậy đã học được cách không tìm phiền toái cho mình.
Tiêu Trần nhìn hai người một quỳ một nằm, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra là đã từng gặp ở chỗ nào.
"Đại Đế."
Bóng dáng Ngục Long đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, dọa hắn khẽ run lên.
Tiêu Trần vỗ ngực, giả bộ kinh hãi quá độ: "U là trời, Tiểu Long Nhi của ta đừng có dọa người như vậy được không, rất dễ bị doạ thành bệnh tim lắm đấy."
"Đại Đế, bây giờ ngài làm gì có trái tim." Ngục Long không mặn không nhạt trả lại một câu.
"Ài... Ha ha, chuyện này mà cũng bị Tiểu Long Nhi phát hiện à, đúng là thiên tài."
Ngục Long suýt nữa thì trợn trắng mắt, quả nhiên cái dạng Đại Đế không đứng đắn nhất Hạo Nhiên đại thế giới từ trước tới nay, không phải là đặt bừa cho vui.
Ngục Long nói sơ qua tình huống của hai người kia cho Tiêu Trần biết.
Nữ tên Triệu Vô Hoan, nam tên Triệu Vô Cực, là hai anh em.
Tiêu Trần chợt nhớ ra, đây không phải là em gái 'Cửu m Phong Mạch' à.
Lần trước, Tiêu Trần gặp được 'Cửu m Phong Mạch' thì đã biết một ngày nào đó cô gái này sẽ tìm đến mình, chỉ không ngờ là lại đến nhanh như vậy.
Tiêu Trần nhìn hai anh em một chút, điều làm cho hắn bất ngờ là hình như 'Cửu m Phong Mạch' là Triệu Vô Hoan thì không có chuyện gì.
Nhưng Triệu Vô Cực đang nằm trên mặt đất, toàn thân be bét máu, hơi thở mong manh, cách cái chết không xa.
Nhìn người tên Triệu Vô Cực kia, suýt chút nữa Tiêu Trần đã phun ra một ngụm máu, con hàng này không phải là kẻ đi cùng lão đầu họ Văn mà mình đã 'lừa' đi hỗ trợ thập tử ngọc ở sông Tịnh Tịch à.
Không thể tưởng được, thằng nhãi này lại là anh của người sở hữu 'Cửu m Phong Mạch', chuyện trên thế gian đúng là một miếng ăn một miếng uống cũng được định sẵn rồi.
Chẳng qua Tiêu Trần thấy hơi khó hiểu, 'Cửu m Phong Mạch' quá mức nghịch thiên, nếu không có người có đại khí vận ngăn cản tai ương giúp thì bình thường đều sẽ nửa đường chết non.
Hơn nữa 'Cửu m Phong Mạch' còn có thể liên quan đến người bên cạnh, Triệu Vô Cực này làm thế quái nào mà sống được đến giờ nhỉ? Vẫn chưa bị em gái mình khắc đến chết, mệnh của con hàng này cũng cứng phết đấy!
Nhìn thấy Tiêu Trần, Triệu Vô Hoan vẫn luôn quỳ trên mặt đất, thần sắc tuyệt vọng chết lặng, đột nhiên giống như được hoàn hồn.
"Cầu xin anh, cầu anh cứu anh trai tôi, cứu anh trai tôi." Triệu Vô Hoan cứ như vậy, không đầu không đuôi mà đập dầu với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhíu mày, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Vô Hoan lau nước mắt lắc đầu: "Tôi cũng không biết, xế chiều hôm nay lúc anh trai trở lại thì đã như vậy rồi."
Tiêu Trần nhe răng nói: "Người bị thương thì nên đi bệnh viện, cô tìm đến tôi làm cái quái gì?"
Triệu Vô Hoan nghe lời Tiêu Trần nói, giống như bị đâm vào chỗ đau, đột nhiên khóc oà lên.
"Tôi... Tôi... Từng đi rồi, bọn họ đều nói anh trai hết thuốc chữa rồi, tôi không có cách nào, chỉ có thể tìm tới anh, tôi biết anh không phải người bình thường, nhất định anh có thể cứu anh trai tôi."
Tiêu Trần tập trung nhìn về phía Triệu Vô Cực trên mặt đất. Quả nhiên kinh mạch toàn thân đều bị phế, rõ ràng vết thương không khác gì với ông già họ Văn.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, 'Cửu m Phong Mạch' không xảy ra chuyện, con mẹ nó, ngược lại thì anh trai cô ta lại xảy ra chuyện, như vậy cũng tốt, thuận tiện cùng giải quyết chuyện 'Cửu m Phong Mạch' luôn.
Tiêu Trần nhìn Triệu Vô Hoan đang khóc đến đứt ruột đứt gan, nói: "Tôi lười nói nhảm với cô, cũng không muốn chơi tâm nhãn gì gì đấy, tôi có thể cứu anh của cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện."
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Triệu Vô Hoan có hơi sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm mừng như điên, cô gần như không hề do dự nói: "Chỉ cần có thể cứu anh trai, cho dù là điều kiện gì tôi cũng đồng ý với anh."
Tiêu Trần gật đầu, thò tay vào miệng mình lấy ra một mảnh cánh hoa sen.
Hành động này làm Ngục Long đứng một bên nhìn giật giật mí mắt, đường đường là Đại Đế lại làm ra động tác thô bỉ này, còn ra thể thống gì chứ.
Tiêu Trần có chút vô ý nhìn Ngục Long nói: "Tiểu Long Nhi, cô đừng kích động, tôi không có tu di giới tử để chứa đồ. Huyết Liên này để ở nơi khác nhất định sẽ héo rũ ra mất, vì bảo quản công dụng của Huyết Liên, tôi chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận