Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1739: Quyết đấu trong ngõ nhỏ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Trong không khí vô hình vô chất vậy mà lại xuất hiện một khe hở, khe hở dần dần mở rộng cho đến khi một người có thể đi qua mới dừng lại.
"Thần thông không gian." Tiêu Trần hơi ngạc nhiên, nữ tử này vậy mà lại sở hữu loại thần thông có độ khó cao nhất này.
Hai thần thông khó nhất mà người tu hành công nhận là thời gian và không gian.
Có vẻ như đình chỉ không gian của con nhóc kia lúc trước đã học được từ nữ tử này.
Nữ tử gật đầu, khiêm tốn nói: "Chút tài mọn thôi, để cho công tử chê cười rồi."
Nữ tử nói xong, sải bước vào trong khe hở.
"Đi nào, để anh đây mở mang kiến thức cho cô biết bản chất của một tên tra nam cặn bã là thế nào." Tiêu Trần theo sát phía sau tiểu tỳ nữ trông giống như cá chết.
Gió trong những con hẻm cũ của thành Thiên Vũ, vĩnh viễn không nhanh không chậm thổi, tường cao, mái hiên chạm trổ, thời gian và mưa gió đã làm hao mòn cảnh sắc năm ấy.
Ngôi nhà cổ trong hẻm lưu giữ những dấu tích của lịch sử, nhưng lại nằm ở giao lộ bị lãng quên. Trẻ em chạy chạy tới chạy lui trên con hẻm, chơi trò chơi của chúng.
Lạc Dương lặng lẽ đi trong ngõ, nhìn lũ trẻ chơi đùa mà mỉm cười.
Những người già đang ngồi ở cửa nhìn con mình, ngạc nhiên nhìn Lạc Dương, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một người có bộ dáng thần tiên như vậy làm sao có thể đến nơi khỉ ho cò gáy này.
...
Không biết từ khi nào, bầu trời lại bắt đầu mưa.
Cơn mưa nhẹ hoang vắng rơi trên mái tóc dài và bờ vai của Lạc Dương, nhưng Lạc Dương không quan tâm, chỉ đi về phía cuối con hẻm với nụ cười trên môi.
Ở cuối con hẻm, có một gia đình, một cô bé khoảng ba bốn tuổi, ngồi xổm ở cửa nghịch bùn, cho dù trời có mưa cũng không quan tâm, vẫn như trước chơi rất vui vẻ.
Đột nhiên cô bé cảm thấy mưa dường như nhỏ dần, vừa nhìn lên đã thấy Lạc Dương đang ngừng ở trước mặt, lúc này Lạc Dương mới giơ một chiếc ô giấy dầu cho cô bé.
Cô gái nhỏ nhìn Lạc Dương đang ăn mặc đẹp đẽ, hoảng sợ đứng lên, sau lưng cẩn thận giấu đi đôi bàn tay lấm lem bùn đất.
Lạc Dương mỉm cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô gái nhỏ, hỏi: "Dì nhỏ của ngươi đâu?"
Cô gái nhỏ cảm thấy rất thoải mái khi được chạm vào, đôi mắt hơi nheo lại.
Nhưng lời nói của Lạc Dương khiến cô gái nhỏ có chút mờ mịt vì cô không có dì nhỏ, thậm chí không có cha, chỉ có một mình mẹ.
Cô gái nhỏ đưa tay quệt trán, bùn đất trên tay cô kéo một dấu vết trên trán tiểu gia hỏa.
"Ta không có dì nhỏ, đại ca ca có phải tìm nhầm rồi không?" Cô gái nhỏ rụt rè đáp.
"Đoàn Đoàn, đang nói chuyện với ai vậy?" Lúc này, một người phụ nữ tướng mạo thanh lệ ló đầu ra khỏi cửa.
Cô gái nhỏ nhìn thấy người phụ nữ, vội vàng giấu hai tay đầy bùn ra phía sau, rụt rè nói: "Mẹ, vị đại ca tốt bụng này nói muốn tìm dì nhỏ, nhưng Đoàn Đoàn không có dì nhỏ!"
Khi người phụ nữ nghe những lời của cô gái nhỏ, khuôn mặt của đột nhiên tái mét, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
Tất nhiên, sự thay đổi trên khuôn mặt của người phụ nữ không thoát khỏi mắt của Lạc Dương.
Lạc Dương cười nhẹ, nhẹ gật đầu nói: "Xin chào, Nam Cung phu nhân."
Người phụ nữ khẽ cau mày, vươn tay bắt lấy cô gái nhỏ quay lại cửa, thờ ơ nói: "Công tử nhận sai người rồi, chồng tôi không phải họ Nam Cung."
Lạc Dương không phản bác, chỉ gật đầu nói: "Có lẽ vậy, phu nhân tự mình biết."
Nói xong, Lạc Dương đi về phía cuối con hẻm, nhưng ở đó đã là tử lộ.
"Tạm biệt đại ca đẹp." Cô gái nhỏ đột nhiên ló đầu ra, vươn bàn tay nhỏ bẩn thỉu vẫy vẫy Lạc Dương.
"Tạm biệt, rất nhanh sẽ gặp lại." Lạc Dương quay đầu lại nhìn nữ nhân một cái đầy ẩn ý.
Người phụ nữ đóng sầm cửa lại, có vẻ tâm trạng không tốt.
Lạc Dương đi đến cuối ngõ, lặng lẽ nhìn bức tường loang lổ, cũng không động đậy nữa.
Mưa càng lúc càng dày đặc, dần hợp lại thành dòng.
Không biết từ lúc nào, ở đầu ngõ, một bóng người đã xuất hiện.
Thân ảnh này được quấn trong một chiếc áo khoác đen, ngay cả khuôn mặt cũng được che bằng một tấm vải đen.
Chỉ lộ ra một đôi mắt hờ hững và đôi lông mày thẳng tắp.
Nhìn bộ dáng này, Lạc Dương cười vui vẻ, quả nhiên tình báo không có sai.
"Đã lâu không gặp, Nam Cung Thiêm Hương." Lạc Dương nhẹ nhàng đưa tay lên.
Ô giấy dầu trong tay hắn rời ra, ô giấy dầu trên không trung xoay tròn, chậm rãi tới gần thân ảnh kia.
Nam Cung Thiêm Hương, người thần bí nhất nhất đứng thứ hai trong bảng Thiên Cơ, cũng là người gây tranh cãi nhiều nhất.
Một số người nói rằng cô là một nữ ma đầu chính cống, giết người không chớp mắt, khiến cô ấy trở nên vô giá trị.
Một số người nói rằng cô có một trái tim hào hiệp, là một nữ bồ tát chuyển thế, đưa cô lên tận trời.
Nhưng dù đánh giá kiểu gì thì cô cũng sẽ không làm ầm ĩ về công phu của cô, công lực của Nam Cung Thiêm Hương, tất cả mọi người đều công nhận, cũng là người duy nhất có cơ hội, khiến Lạc Dương trở mình.

Bình Luận

0 Thảo luận