Tiêu Trần cười lạnh, vươn nắm đấm nhỏ ra, hung hăng nện xuống mặt đất trước mặt.
"Tiên huyết kết giới."
Một cái chụp màu đỏ cực lớn ngay lập tức bao trùm xung quanh.
"Bùm!"
Thân ảnh Tiêu Trần, khi những sợi tơ đỏ đó sắp xoắn giết đột nhiên biến mất tại chỗ giống như thuấn di.
"Nhanh quá."
Sắc mặt của hai lão thái giám nháy mắt thay đổi.
"Nhị hoàng tử đi mau, thằng nhãi này rất quỷ dị."
Một lão thái giám nhận ra rằng có điều gì đó không ổn ngay khi Tiêu Trần biến mất.
Lão ta cực nhanh lao về phía người thanh niên, những sợi tơ hồng quanh người múa may điên cuồng.
Cô gái nhìn nơi Tiêu Trần vừa biến mất với một vẻ mặt khó tin.
Rõ ràng không cảm nhận được khí tức của người tu hành, tại sao lại có tốc độ và sức mạnh khủng khiếp như vậy.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của lão thái giám, thanh niên lại mỉm cười lắc đầu.
"Không biết học được một chút tà thuật ở đâu mà lại đến khoe khoang. Thực sự là cái đồ không biết sống chết."
Người thanh niên nói xong, bàn tay khẽ lật, trên tay hắn ta xuất hiện một chiếc đỉnh nhỏ có khắc chín con Thanh Long.
Hoàng khí màu vàng tuôn ra từ cái đỉnh nhỏ, hoàn toàn bao trùm xung quanh.
Chín con Thanh Long nhỏ sống lại từ chiếc đỉnh nhỏ.
Thân hình Thanh Long rời khỏi chiếc đỉnh nhỏ, nhanh chóng bành trước.
Trong nháy mắt, hóa thành một con rồng khổng lồ dài trăm trượng, tràn ngập toàn bộ không gian.
"Vậy mà là Trấn Châu đỉnh."
Nhìn thấy cảnh này, hai lão thái giám thở phào nhẹ nhõm, hài lòng gật đầu.
Nhị hoàng tử này, tâm tư kín đáo, tâm ngoan thủ lạt, thích hợp kế thừa ngai vàng hơn các hoàng tử khác.
Xung quanh được bao bọc bởi con rồng khổng lồ, một giọt nước cũng chẳng lọt, có thể nói là tường đồng vách sắt, đã ở vào thế bất bại.
"Nếu ngươi đi ra, bổn hoàng tử có thể cho ngươi chết toàn thây."
Người thanh niên cười nói với phía trước, dáng vẻ như thể đang nắm đại cục trong tay.
"Bệnh thần kinh."
Bóng dáng Tiêu Trần chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trên đầu rồng.
Dáng người nho nhỏ của Tiêu Trần bên cạnh con rồng khổng lồ giống như một hạt bụi nhỏ bé.
Tiêu Trần đứng trên đầu rồng, nhìn xung quanh, thu hết tất cả mọi thứ vào tầm mắt.
"Lão rùa già kia đã chạy đi đâu rồi, không có lý do gì để mất dấu cả?"
Tiêu Trần hơi nghi hoặc nhìn về phía xa, không ngừng lẩm bẩm.
Thanh Long cảm thấy có người trên đầu, điên cuồng gầm thét lên, lắc đầu như lục lạc.
Thân thể Tiêu Trần cũng đung đưa theo cái đầu rồng đang điên cuồng lắc lư.
Cho dù con rồng khổng lồ lắc đầu như thế nào, chân của Tiêu Trần dường như dính vào đầu nó, không thể lắc xuống được.
Thân thể Tiêu Trần đong đưa nhịp nhàng theo đầu rồng đang lắc lư.
Lúc ẩn lúc hiện như đi tàu lượn, Tiêu Trần vui sướng run lên.
Theo sự lắc lư của cơ thể, Tiêu Trần như tên bệnh thần kinh hát theo nhịp điệu lắc lư.
"Baba của baba tên là gì, baba của baba tên là ông nội, mẹ của baba tên là gì, mẹ của baba tên là bà nội..."
Nghe bài hát thiếu nhi quỷ dị này, mặt của Nhị hoàng tử tái xanh.
Nhưng cô gái lại che miệng, bật cười một tiếng "phì phì".
"Giết thằng nhãi bệnh thần kinh này cho ta." Nhị hoàng tử mặt lạnh, quát hai lão thái giám.
Hai lão thái giám cũng không chịu nổi nữa, thân ảnh đột nhiên kéo lên, sợi tơ biến thành những con rắn độc dài hẹp, điên cuồng lao về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Hôm nay là đêm giao thừa, làm người phải con mẹ nó lễ phép á!"
"Tiểu súc sinh, đi đi chết đi."
Hai tên thái giám rống lên, cơn phẫn nộ kìm nén bấy lâu nay đã bùng lên.
"Vô năng cuồng nộ, hìhì."
"Bốp."
Nhìn nhũng sợi tơ ùn ùn kéo đến, Tiêu Trần búng tay một cái.
"Tiên huyết bạo động."
Cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh của tiếng búng tay không ngừng vang vọng trên không trung.
Thân ảnh của hai lão thái giám đột nhiên dừng lại trên không trung.
Mặt họ sung huyết, đỏ như than cháy, dường như máu sẽ xuyên thủng da thịt bất cứ lúc nào.
Còn Nhị hoàng tử bên dưới, cũng giống như hai tên thái giám, sắc mặt đỏ đáng sợ.
Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như nước sôi ùng ục, điên cuồng chạy loạn, như sắp lao ra khỏi thân thể.
"Đến!"
Nhị hoàng tử giơ tay lên, hung hăng nắm chặt.
Hoàng khí xung quanh điên cuồng lao về phía Nhị hoàng tử, trấn áp máu tươi bạo động.
Máu tươi bạo động bị hoàng khí khổng lồ trấn áp.
Nhị hoàng tử có thể vận dụng hoàng khí của mình, nhưng hai lão thái giám lại không may mắn như vậy.
Để áp chế máu tươi bạo động trong người, hai người không thể không phân ra một ít tâm thần nhìn Tiêu Trần.
"Thực lực vẫn không đủ, rõ ràng không thể lập tức rút máu của bọn họ."
Tiêu Trần duỗi lưng một cái, vui vẻ giẫm lên đầu rồng, bóng dáng giống như một viên đạn pháo vọt tới hai lão thái giám.
Trong tay đột nhiên xuất hiện đoản đao, con bọ cạp nhỏ cũng nhảy lên trên vai Tiêu Trần, giương nanh múa vuốt với hai lão thái giám.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận