Tiêu Trần biết nếu trì hoãn thêm nữa, để đao linh khống chế thân thể của u Dương Đức, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không ai có thể khống chế được hắn ta.
Vậy thì Tiêu Trần không thể không dùng một quả cầu nhỏ phong ấn, đó là kết cục mà Tiêu Trần không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Trần quyết định chắc chắn, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, hắn móc ra thanh đoản đao Độc Hồn từ miệng con cá kỳ quái bên cạnh.
"Tôi chém đó."
Tiêu Trần hú lên quái dị, giơ tay chém xuống.
Mặc dù đao linh Độc Hồn đã đi theo Đại Ma Đầu, Độc Hồn đã mất đi khả năng phóng đại đau đớn.
Nhưng bản thân Độc Hồn lại vô cùng sắc bén, hơn nữa giờ phút này u Dương Đức cũng không có năng lực phòng ngự.
Chỉ với một nhát chém, Tiêu Trần đã chặt phăng bàn tay u Dương Đức đang nắm giữ Liên Thương Sinh.
Một tiếng gào rú thê lương và tức giận vang lên.
Một gương mặt quỷ cực lớn xuất hiện trong vòi rồng trước mặt Tiêu Trần.
Trong đôi mắt đỏ rực của mặt quỷ đầy thù hận và thô bạo.
Lúc này, hồng quang trong mắt u Dương Đức dần dần tiêu tán, hắn ta từ từ lấy lại ý thức của mình, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Trần.
Giờ phút này, chiếc váy của Tiêu Trần đã bị xé toạc, da thịt trắng như tuyết như ẩn như hiện trong mắt vòi rồng lờ mờ vô cùng chói mắt.
Cộng với hoàn cảnh xung quanh, vào lúc này Tiêu Trần xinh đẹp đến mức có chút không khoa học.
Nhìn thấy tấm lưng trắng như tuyết của Tiêu Trần và đôi chân dài miên man kia, u Dương Đức chảy máu mũi ngay tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, cơn đau dữ dội ở tay đã đưa hắn ta trở lại thực tại.
Hắn ta ngơ ngác nhìn cái cổ tay trơ trọi, rồi lại nhìn đoản đao còn đang rỉ máu trong tay Tiêu Trần.
u Dương Đức lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chính thiếu nữ xinh đẹp đến không thể tượng nổi trước mặt này đã cứu hắn ta.
u Dương Đức nở một nụ cười chua xót, hắn ta vốn cho rằng chính khí cương trực ngưng tụ nhiều năm như vậy, vào một ngày nào đó khi gặp phải Cuồng Dạ, sẽ có thể phong ấn hoàn toàn nó.
Nhưng mãi đến tận bây giờ hắn ta mới biết mình ngây thơ biết bao, sự khủng bố của Cuồng Dạ vượt xa dự đoán của hắn ta.
Hơn nữa, tâm cảnh của hắn ta còn lâu mới đạt đến tình trạng hoàn mỹ, gần như trong nháy mắt hắn ta đã rơi vào tay giặc mất rồi.
Nếu không phải chính khí cương trực mà u Dương Đức tu luyện bấy lâu nay giúp hắn ta chống đỡ một hồi, chỉ sợ bây giờ hắn ta sẽ đã là một con rối chỉ biết chém giết.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương." u Dương Đức gian nan bò lên, muốn ôm quyền hành lễ, nhưng lại xấu hổ phát hiện tay phải của mình đã không còn.
"Câm miệng." Giọng nói nũng nịu của Tiêu Trần lại vang lên.
Tiêu Trần cất đoản đao đi, cười như không cười nhìn mặt quỷ đang nổi giận, chậm rì rì nói.
"Nhóc con, đi theo tiểu gia thì sao? Đảm bảo sau này mi sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon."
u Dương Đức nghe thấy mồ hôi đầm đìa, cô gái có vẻ như tuyệt đại giai nhân này sao ăn nói lại giống như một tên du thủ du thực vậy nè.
"Khặc khặc khặc khặc..."
Tiếng cười âm lãnh và thô bạo lại lần nữa vang lên.
Trong đôi mắt đỏ tươi của mặt quỷ đầy vẻ trào phúng và khinh thường.
"Mi xem thường ta hả? Để xem ông mi dạy dỗ mi như thế nào đây." Đôi mắt đẹp của Tiêu Trần trừng lớn, xoay người vươn tay ra về phía Liên Thương Sinh đang rơi trên mặt đất.
"Cô nương không được đâu." u Dương Đức kinh hãi, một vị Thần Vô Chỉ Cảnh đỉnh phong như mình mà còn lập tức bị ăn mòn, huống chi Tiêu Trần.
Nhìn thấy u Dương Đức vội vàng xông tới, Tiêu Trần nhấc chân đá một cú.
Vì giày đã bị vỡ vụn từ lâu nên Tiêu Trần đang đi chân trần.
Bàn chân nhỏ trắng nõn, thanh tú của Tiêu Trần đá thẳng vào mặt u Dương Đức.
Không ngờ Tiêu Trần lại hung hãn như vậy, công với việc u Dương Đức vừa nãy đã tiêu hao quá nhiều sức lực, lại không phòng ngự, nên hắn ta đã bị đá bay thẳng ra ngoài.
"Cô nương, đừng mà." Nhìn thấy Tiêu Trần trực tiếp cầm Liên Thương Sinh, u Dương Đức gấp gáp rống lên.
Cho dù u Dương Đức có sốt ruột đến đâu, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Ngay khi tay của Tiêu Trần nắm lấy Liên Thương Sinh, mặt quỷ trên đầu dữ tợn gầm thét lên, rồi tan biến.
u Dương Đức chạy như điên đến trước mặt Tiêu Trần, muốn nhận lấy Liên Thương Sinh trong tay Tiêu Trần.
Nhưng Tiêu Trần lại bình tĩnh ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm vào u Dương Đức, lạnh nhạt nói: "Tiểu gia đi giải quyết cái thứ đồ không có mắt này, nếu ngươi dám ăn đậu hũ của tiểu gia, thì cái tay còn lại cũng không còn đâu."
"Minh Nguyệt coi chừng cái tên sắc lang này cho anh."
Tiêu Trần dặn dò một câu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lưu Tô Minh Nguyệt cầm ngọc Sơn Thần, cảnh giác nhìn u Dương Đức, thậm chí còn thả ra mấy hạt giống.
Sau khi mấy hạt giống bén rễ nảy mầm, phát triển thành mấy cây cỏ Đại Đao hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận