Kia là trái tim của ai? Của mình ư? Hay là của hắn ta?
Vô số nghi vấn nảy lên trong đầu Nguyệt Như Ngữ.
Tiêu Trần khẽ vung tay, đầu Cổ Kiếm Sầu lập tức bay lên.
Tiêu Trần cầm theo cái đầu đi ra ngoài.
Tiêu Mỹ Lệ thả hai người kia xuống rồi nhanh chóng nằm úp trên vai Tiêu Trần. Thập Nhất nhìn cô gái đang ngẩn người, do dự một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo Tiêu Trần.
Trước khi rời khỏi tiểu động thiên này, Tiêu Trần ném cái đầu trong tay về phía thi thể của Cổ Kiếm Sầu, ánh mắt có chút cổ quái nhìn cô gái.
Cô gái đi tới bên cạnh thi thể của Cổ Kiếm Sầu, run rẩy nâng trái tim còn đang đập kia lên.
Thu hồi trái tim, có được tự do là tâm nguyện cả đời của cô ta.
Giờ đã toại nguyện nhưng sao trong lòng cô ta lại thấy bi thương đến vậy.
Cô cầm trái tim, ngơ ngác nhìn thi thể của Cổ Kiếm Sầu, ngực lại bắt đầu đau thắt lại.
Cuối cùng vẫn là cám dỗ được tự do chiếm thế thượng phong, cô ta cầm trái tim chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Cô gái nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn lên ngực, ở đó lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn.
Vị trí vốn là của trái tim lại trống rỗng không hề có thứ gì.
Cô gái bỏ trái tim vào lỗ thủng kia, một khuôn mặt chợt ùn ùn xuất hiện trong đầu cô ta.
Ký ức phủ đầy bụi chậm rãi hiện ra.
Cô gái đứng nguyên tại chỗ, lệ rơi đầy mặt.
Thì ra cô ta đã chết từ lâu rồi, chết vì sự ăn mòn của tà năng.
Có một thiếu niên tên Cổ Kiếm Sầu, để cứu sống người yêu là thanh mai trúc mã nên đã bước chân lên một con đường không có lối về.
Cổ Kiếm Sầu dùng bí pháp giúp cô ta sống lại, hai người dùng chung một cái trái tim.
Để cứu sống người yêu, Cổ Kiếm Sầu phạm vào quá nhiều sai lầm, thậm chí còn là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc mảnh lục địa này thất thủ.
Cổ Kiếm Sầu biết chắc chắn người yêu sẽ không tha thứ mình, dù tất cả mọi chuyện hắn ta làm chỉ vì muốn cứu cô.
Cổ Kiếm Sầu phong ấn ký ức người yêu, thêu dệt ra một lời nói dối khiến người yêu vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
Cô gái lau nước mắt rồi ôm lấy thi thể của Cổ Kiếm Sầu, hai người hóa thành một làn gió mát.
Ta là gió, ngọn gió tự do.
Tiêu Trần đi giữa đại sơn, những tảng đá đỏ sậm xung quanh khiến bầu không khí có phần ngột ngạt.
Thập Nhất đi chân trần chạy quanh đây, Tiêu Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào Thập Nhất như nhìn một đứa thiểu năng.
"Đại Đế không thích một con ranh xấu xí như vậy đâu."
Đột nhiên Thập Nhất giống như phát hiện ra cả một đại lục mới, chổng mông quỳ rạp trên mặt đất.
Chỗ đó có một ngọn cỏ non màu xanh biếc đâm lên khỏi mặt đất, đây là cảnh tượng mà cả ngàn năm nay chưa từng có.
"Anh ơi, anh xem này." Thập Nhất hớn hở gọi to nhưng Tiêu Trần không quay đầu lại.
Tiêu Trần không để ý tới cô bé, nhưng Thập Nhất vẫn rất vui vẻ.
Thập Nhất cẩn thận dùng vài tảng đá vây cọng cỏ non kia lại, che mưa chắn gió cho nó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên khuôn mặt đen thui của cô bé bỗng xuất hiện cảm giác nghi ngờ, bởi vì hình như cơn gió này rất quen thuộc.
"Ca ca, chúng ta phải đi đâu thế ạ?" Thập Nhất lôi kéo góc áo Tiêu Trần hỏi.
"Yên Ba Hạo Miểu."
Ở Phục Long châu xa xôi, từng nhóm người bước ra khỏi hư không.
"Cần phải tìm được Thập Nhất, không cần biết còn sống hay đã chết nhưng phải mang Xích Tử Chi Tâm về."
Ông lão đứng đầu phất tay, nhóm người giống như đàn châu chấu phân tán khắp đất trời.
Tham Ma điện là địa phương nổi danh trong truyền thuyết cùng với Trầm Phù Sạn Đạo.
Trầm Phù Sạn Đạo thì tất cả mọi người đều biết ở đâu nhưng Tham Ma điện lại rất ít người biết đến.
Giữa vùng tử địa quỷ khí âm trầm, một người đeo mặt nạ quỷ mặc đồ hóa trang màu đỏ chót đang y y a a hát hí khúc.
"Anh hùng thất thế ý a... chỉ một phong thư là mắc lưới... ý a..."
Tiêu Trần lấy được một vài tin tức từ trong ký ức của Cổ Kiếm Sầu, nhưng có vẻ như nó cũng không có tác dụng gì.
Mặc dù có rất nhiều bí văn, nhưng Tiêu Trần cũng không cảm thấy hứng thú, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú đó chính là tin tức về Yên Ba Hạo Miểu.
Ngay cả trong mắt loại người như Cổ Kiếm Sầu, Yên Ba Hạo Miểu cũng rất thần kỳ, nhưng lượng tin tức lấy được cũng không quá nhiều.
Theo tin tức mà hắn có được, Yên Ba Hạo Miểu ở Phục Long Châu, vị trí cụ thể ở chỗ nào thì không rõ, nhưng trong này cũng có một vài địa điểm khả nghi.
Tiêu Trần định đến đó thử xem, mặc dù không có tin tức của cửa truyền tống, nhưng hắn cũng không muốn cứ phải mò đường đi như thế.
Cùng lúc đó, Tiêu Trần cũng nhận được một tin tức, hắn cũng hiểu sơ lược về thế giới này.
Thế giới này có tổng cộng chín đại lục, nơi Tiêu Trần đang đứng có tên là Liêu Nguyên Châu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận