Nói thật, cái thứ Vận Mệnh Thiên Quốc đó Tiêu Trần cũng không hiểu, thậm chí truyền thuyết về nó, ở trên đời này cũng không truyền lưu, tìm không ra dấu vết nào.
"Lãnh cảm..." Tiêu Trần nghiêng đầu, gọi Tiêu Trần ma tính một tiếng, kết quả Tiêu Trần ma tính còn chẳng thèm động đậy.
"Đại ma đầu..."
"Đẹp chai..."
"Tiện nhân nhà mi."
"Có rắm thì phóng." Tiêu Trần ma tính nhịn xúc động một tát đập chết Tiêu Trần xuống.
"Vận Mệnh Thiên Quốc, cậu biết rõ là cái gì không?" Tiêu Trần cười hì hì hỏi, bộ dạng ti tiện ấy mà vẫn có thể sống tới ngày nay, cũng là không dễ dàng.
"Không biết, đừng hỏi tôi, không có hứng thú." Tiêu Trần ma tính trực tiếp trả lời ba không.
Nhìn Tiêu Trần khó chịu, Ma Chủ giơ ngón tay cái với Tiêu Trần ma tính ở trong lòng, còn kém bật cười thành tiếng.
"A, chúng ta chơi nâng cao." Tiêu Trần xạm mặt lại giơ Tiêu Mỹ Lệ lên.
"Oa oa oa cứu mạng với!"
Tiếng kêu thảm như giết lợn của Tiêu Mỹ Lệ vang lên.
Xung quanh Đại Diệt tinh không.
Một chi quân đội mặc áo giáp màu đen, số lượng ước chừng ba ngàn, đang yên tĩnh dừng lại trên một viên tử tinh.
Các binh sĩ vẫn không nhúc nhích, thậm chí nhìn không thấy hô hấp dưới lồng ngực, người không biết, sợ rằng sẽ cho rằng những binh lính này đều là một đám người chết.
Thế nhưng trên người những binh lính này, tản ra một cỗ kiếm ý sắc bén khiến người ta không rét mà run, bao phủ trọn hành tinh.
Đứng đầu quân đội, là một thiếu nữ mặc váy dài đen, mặt mày như tranh vẽ.
Thiếu nữ ngồi trên một thân kiếm rộng rãi to như cánh cửa, chán đến chết chơi tóc của mình.
Thiếu nữ thường thường ngẩng đầu, nhìn phía xa vô cùng.
Nơi đó bị một ánh sáng bảy màu bao phủ, ánh sáng phá tan hư không hắc ám, khiến chỗ kia có chút tựa như ảo mộng không quá chân thực.
"Phù..."
Thiếu nữ nhìn hai lần, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mịn, lau mồ hôi, cũng không dám nhìn thêm nữa.
"Tiểu thư, mau xuống đây, chỗ kia yêu dị không thể nhìn." Một tiếng nói già nua vang lên.
Một ông già khắp khuôn mặt là nếp nhăn, xuất hiện ở phía dưới, lo lắng vẫy tay với thiếu nữ.
"Bác Kiếm." Thiếu nữ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhảy xuống từ thanh kiếm bản to.
"Ôi, chậm một chút, chậm một chút." Ông già vội vàng tiến lên đỡ thiếu nữ, gương mặt lo lắng.
"Bác Kiếm, người ta không còn là trẻ con nữa." Thiếu nữ có chút mất hứng bĩu môi.
Ông già cười lắc đầu, đứa trẻ chưa lớn lên cứ thích nói như vậy.
"Rồi rồi rồi, tiểu công chúa của chúng ta đã trưởng thành."
"Ba vẫn chưa về sao?" Thiếu nữ hỏi.
Ông già lắc đầu: "Sắp rồi."
"Gian ngoan không thay đổi." Lúc này, một giọng nam trung niên nổi giận đùng vang lên.
Giọng từ xa đến gần, sau đó một người đàn ông trung niên diện mạo uy nghiêm xuất hiện ở phía trước thiếu nữ và ông già.
Người đàn ông trung niên tựa hồ có hơi sinh khí, toàn thân kiếm khí không cầm được cuồn cuộn, đất đai dưới chân không ngừng hé.
"Ba." Vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên, thiếu nữ vui vẻ nhào tới.
Một phát tiếp được thiếu nữ, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức tươi tắn hẳn, một thân lệ khí nọ chuyển mắt không thấy.
"Ôi, tiểu bảo bối của ba." Người đàn ông trung niên thân mật xoa đầu thiếu nữ, khuôn mặt từ ái.
"Lão gia, Phong Tam Kỳ tìm ngài ở giờ phút quan trọng này, chỉ sợ là không có chuyện tốt lành gì đi." Ông già nhìn người đàn ông trung niên có chút bận tâm hỏi.
Phong Tam Kỳ, người khống chế Thiết Phù Đồ, cũng là một trong ba vị ngụy Đế của Hạo Nhiên đại thế giới.
Sau khi Thôn Thiên Đại Đế sinh ra, Hạo Nhiên đại thế giới tăng thêm khí vận, đại thế giới khác cùng lắm chỉ có hai ngụy Đế.
Mà Hạo Nhiên đại thế giới, trong mấy năm nay lại có thể ra đời ba vị ngụy Đế, thật sự là khiến người ngoài hâm mộ và ghen ghét.
Ba vị ngụy Đế cộng thêm Thiết Phù Đồ, Hạo Nhiên đại thế giới đương nhiên có thể giữ vững vị trí đầu.
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Suy nghĩ của Phong Tam Kỳ là, Thiết Phù Đồ, Thương Lang quân, còn có tử sĩ Tiên Đăng của ta, chia cắt xuất hiện ba nơi ánh sáng."
Ông già nhíu mày: "Thanh Phong Thần Nhai đâu!"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Thanh Phong Thần Nhai một mực bên ngoài, mục đích cũng không rõ, Phong Tam Kỳ loại bỏ bọn họ."
Ông già gật đầu: "Lão gia cân nhắc thế nào."
Người đàn ông trung niên chỉ ánh sáng bảy màu nơi xa: "Phong Tam Kỳ chỉ mặt gọi tên muốn chỗ kia."
Ông già nhíu mày, cười khẩy: "Hai nơi rõ ràng cho thấy là bảo tàng Thần Vương sắp xuất thế, Phong Tam Kỳ hắn ta cố tình muốn nơi không rõ đó."
"Ha ha." Người đàn ông trung niên ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Có người làm trò phía sau Phong Tam Kỳ."
Sắc mặt ông già thay đổi: "Ngài nói là, có người cũng biết Vận Mệnh..."
Nói riiuf ông già cảnh giác nhìn xung quanh, vẫn chưa nói hết lời còn lại.
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Yên lặng theo dõi kỳ biến, khiến tử sĩ Tiên Đăng thủ tại chỗ này, nếu như Phong Tam Kỳ thật sự muốn lấy nơi đây, sợ rằng tránh không được mọt trận đại chiến."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận