Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1128: Xuống địa ngục

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nơi này là cửa vào địa ngục, Lãnh Tiểu Lộ chính là thoát thai hoán cốt, trở thành Phong Đô Đại Đế, Vương của địa ngục ở trong con sông này.
Nơi này âm khí nặng không thể tưởng tượng nổi, mặc dù còn không có tiến vào địa giới địa ngục, nhưng gió lạnh thổi u u khiến tóc gáy người ta dựng đứng.
Tiêu Trần lần này là muốn dẫn Võ Vô Địch tới chuyển sinh.
Mà mình không có tu vi, không thể dùng phương thức nguyên thần xuất khiếu trực tiếp độn xuống địa ngục.
Hiện tại chỉ có thể dùng thân thể tiến vào.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới, trước đây lúc địa ngục mới vừa mở ra, hình như nơi này có ý chí Đại Đế bảo hộ.
Trải qua nhiều năm như vậy, không biết ý chí Đại Đế đã biến mất chưa?
Tiêu Trần nhẹ nhàng bước ra một bước, đột nhiên, không khí trước mắt xuất hiện từng trận vặn vẹo, từng chiếc phù màu vàng không ngừng chớp động.
Ý chí Đại Đế rõ ràng chưa biến mất, Tiêu Trần liếc mắt, con đường này đi không thông rồi.
"Ai, tiến vào nơi khác nào có phiền toái như vậy?" Hắc Phong bên cạnh nhìn mà mặt heo run run, không học vấn không nghề nghiệp chính là kết cục này, muốn tiến vào một nơi cũng không có cách nào.
Tiêu Trần tức giận nói thầm một tiếng, "Cậu bớt âm dương quái khí nói xấu tôi, cậu có cách à?"
"Ha ha!" Hắc Phong heo kêu đắc ý.
"Bao nhiêu năm trước, heo gia đã mang theo Võ Vô Địch xuống phía dưới đi dạo một vòng."
Hắc Phong đắc ý quơ đầu heo, trước đây để tìm được Tiêu Trần, Hắc Phong đã tìm khắp mỗi nơi có thể đi được đấy, cuối cùng mới tìm được Tiêu Trần ở Bất Chu giới.
"Cậu bớt làm màu đê, mau chút mang tôi xuống phía dưới." Tiêu Trần một phát bấu tai Hắc Phong, vứt lên.
"Á á á mi buông ông ra."
Hắc Phong bị quăng đến suýt nôn bữa cơm tối qua ra.
"Đáng đời." Võ Vô Địch mặt không thay đổi bồi thêm một câu.
Hắc Phong hộc nước chua, đau lòng lấy ra một đống tài liệu kỳ quái, mười phút sau, một trận pháp quỷ khí âm trầm được bố trí xon.g.
Hắc Phong đứng lên, chắp tay heo, đắc ý: "Đây chính là trận pháp mới heo gia phát minh năm đó để đi xuống phía dưới, là đại trận lên trời xuống đất không gì làm không được, Điếu Bất Điếu."
Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, cái tên quỷ gì thế.
Ánh huỳnh quang màu xanh đầy quỷ khí chớp động, thân hình của Tiêu Trần biến mất ở trong trận pháp.
"Trần Ca Nhi, chúng ta có cần ẩn giấu khí tức không, đây là tử quốc, người sống sờ sờ như chúng ta, ở chỗ này giống như là đèn pha trong đêm đen, rất dễ dàng bị phát hiện."
Tiêu Trần vẫn chưa trả lời, Võ Vô Địch đã nói tiếp.
"Ông không phải người, ông chỉ là một con heo."
"Phốc." Hắc Phong tức giận nhảy dựng lên cho Võ Vô Địch một cái móng heo.
"Cháu trai êy, chờ cháu chuyển sinh rồi, mỗi ngày heo gia cho cháu đi uống sữa heo."
Võ Vô Địch đầu đầy vạch đen: "Trần Ca Nhi, tôi đột nhiên không muốn đi chuyển sinh nữa."
"Đừng nghe con lợn chết kia nói linh tinh, đến lúc đó chắc chắn sẽ nuôi ông đến trắng trẻo mập mạp."
Tiêu Trần cười ha ha hết nhìn đông tới nhìn tây, nghĩ đến muốn nuôi lớn Võ Vô Địch, trong lòng thế mờ còn có chút chờ mong nho nhỏ.
Xung quanh đều là ma trơi xanh biếc, toàn bộ thế giới đều là màu xám nặng nề, khiến người ta khó chịu cực độ.
Tiêu Trần chuẩn bị đi tìm Lãnh Tiểu Lộ, là người cầm giữ địa ngục, chuyện Võ Vô Địch chuyển sinh còn không phải là chỉ một câu nói sao.
Đến lúc đó đầu thai tốt, vậy không phải mạnh hơn bất cứ thứ gì.
"Thành Tử Uổng? ?"
Bước lên trước, Tiêu Trần nhìn tên của thành trì rộng rãi trước mắt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Phụt..." Hắc Phong phun ra một búng máu.
"Tử Uổng Thành, Tử Uổng Thành, ai lại đọc chữ thư pháp từ bên trái?"
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Thư pháp không phải đều đọc từ phía bên phải sao?"
"Đây là tên thành phố, tên thành phố, không phải thư pháp, không phải thư pháp." Hắc Phong tức đến mức suýt nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Tiêu Trần trợn trắng mắt một hồi: "Tôi tự nguyện, tôi thích đọc như vậy, ai quy định không được đọc như thế này?"
"Haha, anh vui là được."
Hắc Phong ôm ngực không thèm sửa lại.
Bởi vì hắn ta biết rất rõ khi Tiêu Trần không nói đạo lý, cho dù bạn có nói đến tróc da hắn cũng không để ý bạn.
"Nhìn xem, anh không thể nói lại tôi đâu, haha!" Tiêu Trần thỏa mãn đi về phía Uổng Tử Thành.
Hắc Phong dở khóc dở cười, nếu không phải sợ bị đánh, hắn ta thật sự muốn cùng cái tên đại bao cỏ này tranh luận một phen.
"Ôi ôi, Trần Ca Nhi, cứ thế này đi vào à?"
Hắc Phong sắc mặt tái xanh, người sống đi vào tử quốc là điều tối kỵ, cứ ngênh ngang xông vào như vậy có được không?
"Sợ cái gì, tình nhân cũ của tôi là người gánh vác địa ngục đấy." Tiêu Trần nắm chặt lỗ tai Hắc Phong, ôm nó đi về phía Uổng Tử Thành.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nghe thấy ba chữ tình nhân cũ, ánh mắt bỗng tái đi.
Cắn một ngụm trên tai của Tiêu Trần.
"Ô ô... Tình nhân cũ của anh là ai?"
"Đau đau đau, bé con, thả miệng ra."
...

Bình Luận

0 Thảo luận