Người tí hon màu vàng trên lưng nó chậm rãi mở mắt ra, trong mắt không hề gợn sóng, giống như một cái giếng cổ.
Người hí hon đưa tay ra chỉ, bình tĩnh nói: "Bên phải."
"Bên phải mẹ ông, ông bớt ở đó mà chỉ lung tung đi, hai chúng ta chạy nửa tháng rồi, vẫn chưa ra khỏi dãy núi này." Con heo nhỏ tức giận thở phì phò nói.
Nhìn thấy con heo nhỏ thở hổn hển, người tí hon vẫn bình tĩnh như cũ.
Người tí hon chỉ vào một hướng khác: "Bên trái."
"Ông óc cứt à? Chúng ta mới từ bên trái qua đó!" Con heo nhỏ nghiến răng, bộ dạng như muốn cắn chết người trên lưng.
"Đi về phía trước." Người tí hon chỉ về phía trước.
"Trước mẹ ông, ông đây bị đánh trở về nguyên hình, ông lại không có thân xác, chúng ta đều mất tu vi, ông muốn ông đây leo núi sao? Ông muốn tôi mệt chết hả?"
Con heo nhỏ màu vàng nhìn dãy núi nguy nga trước mắt, kêu khóc: "Trần Ca Nhi, ông ở đâu? Hu hu hu, tôi không muốn ở cùng thằng ngu này đâu."
Nhìn con heo nhỏ kêu rên, người tí hon màu vàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Lui về, thử lần nữa xem."
Con heo nhỏ hừ hừ mấy tiếng, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là trở về đường cũ.
Hai tiếng sau, một tiếng thét tức giận vang lên.
"Võ Vô Địch, hôm nay ông đây phải cắn đông, rồi biến ông thành một đống cứt thải ra ngoài."
Mặt trời lặn, nhìn khe núi trước mắt, lại là một đường cụt.
Con heo nhỏ điên cuồng hét lên, giống như là một con vật sắp bị mang ra giết thịt.
"Ngủ đi, ngày mai tính tiếp." Người tí hon không mặn không nhạt nói một câu.
"Ngủ mẹ ông, ông đây muốn đánh nhau với ông." Con heo nhỏ xoè bốn cái chân ngắn mập mạp ra, chạy điên cuồng.
"Ha ha." Người tí hon mặt không cảm xúc cười lên: "Ông tới cắn tôi đi."
"A hu hu."
Con heo nhỏ khóc lớn: "Trần Ca Nhi, ông ở đâu rồi?"
"Hắt xì!"
Tiêu Trần đang đi trên bãi đất trống, lại nặng nề hắt xì.
"Mẹ nó, đứa chết tiệt nào lại đang nhắc bổn đế."
Tiêu Trần đang lẩm bẩm, đột nhiên trở nên vui mừng, trên một tảng đá lớn xa xa có một người đang đứng.
"Đồng hương, đồng hương."
Bỗng nhiên thấy một vật còn sống, lại còn là người, Tiêu Trần như thấy được người thân, vui sướng chạy đến.
Đột nhiên, người kia qua đầu lại, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Tiêu Trần đang chạy tới.
Một cổ khí tức bạo ngược truyền ra từ người kia, một nụ cười tàn nhẫn hiện lên, lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Ấy, đồng hương, trông anh có chút đặc biệt nha!"
Tiêu Trần nhìn bóng người không xa, không nhịn được mà chê.
Thân hình kia, trên mặt đầy lỗ lớn, thịt đỏ lộ ra ngoài.
Trên những lỗ thủng ấy chứa đầy chất lỏng đục ngầu.
Một mùi tanh hôi xông vào mũi.
Cảm nhận được sự hung ác của người kia, Tiêu Trần không nhịn được mà nhíu mày.
"Đây là thứ gì thế? Nhìn hình dáng thì như một người, nhưng hơi thở lại giống dã thú."
Người kia đột nhiên khom lưng, bỏ tay xuống đất, tứ chi chạm đất, giống như chó, lao về phía Tiêu Trần.
"Đồng hương, đừng làm xằng bậy, coi chừng tôi đánh chết anh đó!"
Đối mặt với bóng đen xông tới, Tiêu Trần bay lên đạp một cước.
Tốc độ của bóng đen ấy rất là nhanh, nhưng tốc độ lại kinh khủng hơn.
Tiêu Trần ra tay phủ đầu, trực tiếp đá vào mặt bóng đen kia.
Bóng đen ấy trực tiếp bị đạp bay ra ngoài, giống như đạn đại bác, hung hăng đập lên tảng đá hắn ta đứng lúc trước.
"Hú!"
Một tiếng gầm thét kinh thiên động địa truyền tới, mùi tanh bốc lên.
Tảng đá lớn lập tức vỡ vụn, bóng đen lại nóng nảy vọt lên.
"Đồng hương, đừng kích động." Ngoài miệng Tiêu Trần khuyên bảo, nhưng cơ thể hắn lại hành động.
Lại một cước bay ra, đá vào mặt bóng đen.
"Oẹ!"
Bóng đen lại bị đạp bay ra ngoài, chất lỏng vàng đục phun hết ra.
Nhưng bóng đen kia lại lập tức đứng lên, xương trên người không ngừng vang lên tiếng răng rắc.
"Thích đòn thế à?"
Tiêu Trần lẩm bẩm, cơ thể đột nhiên biến mất, bóng đen cảnh giác nhìn xung quanh.
Đột nhiên từ đầu tới cổ truyền tới tiếng gãy xương.
Tiêu Trần trợn trắng mắt nhảy xuống từ trên đầu bóng đen.
Thời khắc này, bóng đen kia bị gãy rũ xuống một bên, cả người không còn bất kỳ khí tức gì.
Tiêu Trần thở dài: "Đồng hương, tôi nói với anh rồi mà, đừng có nóng nảy như vậy!"
"Rắc rắc, rắc rắc."
Hắn vừa dứt lời, cổ bóng đen đột nhiên thẳng lại, một cổ năng lượng vô hình trong thiên điện điên cuồng rót vào cơ thể hắn ta.
Năng lượng cuồng bạo tàn phá mang theo trận gió tanh hôi thối.
"Hả?"
Nhìn thấy năng lượng tà ác phân li trong trời đất kia lại chui vào cơ thể người trước mắt, Tiêu Trần nhíu mày lại.
Năng lượng này lộ ra một cổ tà khí, sợ rằng người tu hành dùng loại năng lượng này cuối cùng sẽ không có kết cục gì tốt.
"Hú!"
Bóng đen phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa, truyền đi rất xa ở nơi hoang dã này.
Tiếng thét ấy vừa dứt, Tiêu Trần phát hiện ở xa xa xuất hiện rất nhiều bóng người chạy như điên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận