Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1282: Trốn giết

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Nếu như người bình thường bị thương như vậy, đoán chừng đã ngỏm củ tỏi rồi.
Thế nhưng cơ thể cương thi ban tặng cho Tiêu Trần sinh mạng bền bỉ, mặc dù bước chân của Tiêu Trần có chút lảo đảo, thế nhưng như trước không ngừng đi tới về phía Mạc Ly.
Lúc này, kình phong phía sau xuất hiện bất ngờ, những con bọ ngựa vây quanh, lúc này lại có thể di chuyển, lao thẳng tới Tiêu Trần.
Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, những con bọ ngựa này không phải rất kiêng kỵ thứ không nhìn thấy, làm sao đột nhiên phát động tấn công?
"Chết rồi, vật kia dính máu của cậu, dường như chết rồi." Mạc Ly lăn một vòng tránh thoát vài cái liêm đao, nhìn về phía Tiêu Trần nói một câu.
"Hô hô hô." bởi vì cổ họng mất phân nửa, Tiêu Trần chỉ có thể phát ra tiếng hô hô kỳ quái này, quả thực Tiêu Trần là cười, cười đắc ý.
Nếu độc dược của bản thân đối với những thứ này hữu dụng, Tiêu Trần trực tiếp thoải mái, tay dính máu tươi, ném ra giống như quạt gió lớn vậy.
Máu tươi trên tay giống như mưa rơi, hướng bốn phía bắn tới.
Mấy con bọ ngựa nhào lên, không tránh kịp, bị giọt máu bắn vừa vặn.
Bọ ngựa chấm máu tươi, trong nháy mắt biến thành màu sắc cầu vòng rực rỡ, trực tiếp đã bị độc nằm trên mặt đất.
Một chiêu này thật là có hữu dụng, trong nháy mắt nhìn đồng bọn bị hạ độc, tốc độ đám bọ ngựa nhào lên chậm lại.
Tiêu Trần thừa cơ hội, vọt tới bên người Mạc Ly.
Nhìn Tiêu Trần giơ tay tràn đầy máu tươi lên, đám bọ ngựa bao vây rối rít dừng lại.
Nhìn Mạc Ly đầu đầy mồ hôi, mái tóc mất trật tự không chịu nổi, Tiêu Trần có chút không nỡ.
Tiêu Trần cởi bộ y phục trên người, trực tiếp quấn lấy Mạc Ly, thuận tiện nhét Lưu Tô Minh Nguyệt đang tránh ở trong lòng ngực mình, vào trong lòng Mạc Ly.
"Oa" thấy Tiêu Trần mất nửa cái cổ, Lưu Tô Minh Nguyệt lập tức oa oa khóc lớn tại chỗ.
Ánh sáng lấp lánh màu xanh biếc hiện lên, trong nháy mắt cổ của Tiêu Trần được chữa trị.
Tiêu Trần bối rối, mình còn phải dựa vào thứ này uy hiếp đám bọ ngựa này, tiểu gia hỏa này chữa trị cho mình sao?
Cũng không quản được nhiều như vậy, Tiêu Trần lau sạch máu trên người, trực tiếp mang Mạc Ly vác lên.
Không có máu tươi uy hiếp, những con bọ ngựa này lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Thân thể mềm nhũn của Mạc Ly dựa vào trên lưng của Tiêu Trần, miệng tiến đến bên trên lỗ tai của Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận một chút, còn có hai con núp ở phía xa."
"Nói thì cứ nói, lại gần như vậy để làm gì?" Mạc Ly thở ra hơi, trực tiếp tiến vào trong lỗ tai của Tiêu Trần, khiến cho lỗ tai của Tiêu Trần ngứa một chút.
"Đồ ngốc chết tiệt." Mạc Ly hung hăng cắn vào lỗ tai của Tiêu Trần.
"Cpp và vật nhỏ kia giống nhau, con mẹ nó là loài chó sao." Tiêu Trần hùng hùng hổ hổ, chọn một phương hướng tốt, cũng không quản được gì nhiều, trực tiếp chạy như điên.
Nhìn thấy Tiêu Trần muốn chuồn mất, một đám bọ ngựa, giơ liêm đao lớn liền đuổi theo.
Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lòng Mạc Ly chui ra, nhảy đến trên đầu của Tiêu Trần, nhìn thấy phía sau một đám bọ ngựa, sợ đến bong bóng nước mũi đều chảy ra.
"Oa oa, Đại Đế ca ca chạy mau đi, sắp chém tới cái mông của anh rồi."
Tiêu Trần suýt thì bật khóc, mẹ nó khi nào rồi, cô nàng vẫn còn ở kia thêm phiền.
Thân thể Tiêu Trần hóa thành một ánh sáng lấp lánh màu đỏ, ở trong rừng rậm không ngừng xuyên qua.
Tiêu Trần đã dùng hết tất cả sức lực rồi, nếu như không chạy nổi, vậy thực sự không còn biện pháp nào.
May mắn là ở trong rừng rậm, khắp nơi đều là đại thụ, còn có thể trì hoãn đám bọ ngựa truy đuổi một chút.
Nếu như ở trên trời, đoán chừng đã sớm bị bao vây.
"Cẩn thận phía trước, ở trước ngực cậu." Lúc này Mạc Ly dựa vào trên lưng Tiêu Trần lo lắng kêu lên một tiếng.
Thân thể Tiêu Trần đột nhiên ngã xuống, đầu gối chạm đất, cả người theo mặt đất trượt đi ra ngoài.
Lần này Tiêu Trần rõ ràng cảm giác được, có vật gì phía trên bay tới phía mình.
"Vậy rốt cuộc là thứ đồ gì?" Tiêu Trần đứng lên, tiếp tục chạy.
Mạc Ly suy nghĩ một chút nói: "Không biết, hình dáng rất kỳ quái, nó dùng đầu lưỡi công kích, thân thể gương mặt dường như có thể theo hoàn cảnh biến hóa."
"Tắc kè hoa." Tiêu Trần trong nháy mắt cũng nhớ tới thứ này.
Thứ này vốn là am hiểu ẩn nấp, ở nơi quỷ dị này, được trao cho thần thông kỳ lạ gì, Tiêu Trần đều không thấy kỳ quái.
"Bịch! Bịch!" Lúc này, mấy con bọ ngựa đột nhiên chui ra từ mặt đất nghiêng, ngăn ở phía trước Tiêu Trần.
"Còn biết ngăn lại, xem ra tụi mày cũng không phải ngu xuẩn không có thuốc chữa."
Tiêu Trần thay đổi phương hướng, chuẩn bị tiếp tục bỏ chạy, nhưng là vì trong chớp mắt dây dưa như thế, mặt khác hai bên phương hướng, lại nhảy ra mấy con bọ ngựa.
Được, lần này xem như là bị bao vây rồi.
Tiêu Trần lui một bên, một bên túi bách bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra bên trong một sợi dây, trói Mạc Ly thật chặc ở trên người mình.

Bình Luận

0 Thảo luận