Tiêu Trần nhìn quan tài màu đen kia, vẻ mặt ước ao, chẳng bao lâu sau, mình cũng mạnh mẽ như vậy.
Nhưng hiện tại nhìn xem, chỉ có thể bị người ta ôm, thật có thể nói là là trước khác nay khác mà!
"Cậu đã trưởng thành." Tiêu Trần ma tính nhìn Tiêu Trần mình đang ôm, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Lần trước gặp mặt Tiêu Trần chỉ còn là một đứa trẻ, mình còn có thể kẹp hắn dưới nách chạy khắp nơi.
Tiêu Trần liếc mắt nói: "Nói nhảm, đã bao nhiêu năm rồi, ông đây cũng không phải Thiên Sơn đồng mỗ chưa trưởng thành."
"Ừ." Tiêu Trần ma tính gật đầu, rất nghiêm chỉnh nói: "Không đáng yêu như khi còn bé."
"Phụt." Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, trước đây tại sao không phát hiện người này thích trẻ con?
Tiêu Trần nhìn con đường nhỏ bị Tiêu Trần ma tính chấn cho hoàn toàn lật lên, có chút bận tâm nói: "Có chuyện gì chờ một chút lại nói, đi phía trước tìm Minh Nguyệt đã."
"Tốt." Tiêu Trần ma tính đáp ứng đơn giản một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một chùm sương dày đặc, biến mất tại chỗ.
Mạc Ly chạy cũng không xa, hoặc có lẽ là cô căn bản chạy không xa.
Con đường đen tối quỷ dị, đã vượt ra xa khỏi nhận thức của cô, hơn nữa trên đường nhỏ đen tối, cũng không phải chỉ có loại nhện này.
Khi Tiêu Trần ma tính tìm được Mạc Ly, cô đang ngồi xổm trên đường nhỏ đen tối tuyệt vọng nhìn về phía trước.
Đứng một nơi u ám ma quỷ, cứ như vậy đứng lặng lẽ như một người chết.
Áp bách tử vong quỷ ảnh mang tới, làm cho nỗi lòng Mạc Ly gần đứt đoạn.
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn ngồi chồm hổm dưới đất chơi bùn sao?" Trong tuyệt vọng, Mạc Ly nghe thấy được giọng của Tiêu Trần.
Mạc Ly sợ là ảo giác, hung hăng bấm thân thể của mình, đau đớn nói cho cô biết đây là thật.
Thân hình của Tiêu Trần ma tính đột nhiên xuất hiện ở trước người Mạc Ly, nhìn hai Tiêu Trần giống nhau như đúc, Mạc Ly sửng sốt tại chỗ.
"Bịch!"
Còn chưa có lấy lại tinh thần, cảnh sắc trước mắt của Mạc Ly đột nhiên biến đổi.
Trời đất u tối, còn có rừng rậm Nghiệp Hỏa vô tận, lại có thể cứ như vậy về tới Minh giới.
"Oa." Lưu Tô Minh Nguyệt khóc bật ra từ trong lòng Mạc Ly, nhảy đến bên Tiêu Trần bị Tiêu Trần ma tính ôm lên.
"Đừng khóc, đừng khóc." Tiêu Trần vui vẻ nói, phất tay với Mạc Ly.
Cho tới giờ khắc này Mạc Ly mới phục hồi tinh thần lại,
Thấy ánh mắt của Tiêu Trần, Mạc Ly mới dám xác nhận Tiêu Trần bị người ôm kia, chính là thiếu niên mình biết.
"Hắn... Hắn là ai vậy?" Mạc Ly có chút cà lăm hỏi.
"Anh của tôi, người anh trai mất tích nhiều năm của tôi." Tiêu Trần mở miệng liền bắt đầu bịa chuyện.
Tiêu Trần vặn vẹo thân thể, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bị đại nam nhân ôm như thế, đoán chừng người khác cũng không được tự nhiên.
"Buông tôi xuống, ôm tôi xong rồi chứ hả?"
"Ồ!" Tiêu Trần ma tính ồ một tiếng, đột nhiên buông tay, Tiêu Trần rơi xuống rừng rậm Nghiệp Hỏa như quả cân.
Tiêu Trần suýt thì phun ra một búng máu, bà nội nhà cậu có như thế buông tay thế sao?
Tiêu Trần vừa định phóng hồ lô lớn của mình ra, một cái thân ảnh màu đỏ đột nhiên xẹt qua, ôm lấy Tiêu Trần.
Tiêu Trần cảm giác có phải gần đây mình phải phải kiêng kỵ gì không, tại sao lúc nào người ta cũng thích ôm mình?
"Người nào vậy hả?" Tiêu Trần đảo mắt, quay đầu lại nhìn, kết quả là thấy khuôn mặt xinh đẹp có một không hai của Lạc Hoa.
"Ơ, đại mỹ nữ, đã lâu không gặp."
"Đại Đế, mạnh khỏe." Lạc Hoa cười khanh khách gật đầu.
Lạc Hoa đi theo bên người Tiêu Trần ma tính nhiều năm như vậy, đã sớm biết chuyện Đại Đế chia ra làm ba trứa kia.
Lạc Hoa đắc ý, nói cho cùng ba vị Đại Đế đều là cùng một người.
Ôm Đại Đế ma tính, cả đời này cũng đừng hi vọng, có thể ôm đến Đại Đế nhân tính cũng coi như đền bù một điểm tiếc nuối.
"Ôi ôi, cô cười ngây ngô gì đây?" Nhìn vẻ mặt cười ngớ ngẩn của Lạc Hoa, Tiêu Trần sợ đến đều nổi da gà.
"Ha ha, không có gì." Lạc Hoa cười hơi xấu hổ.
Tiêu Trần vẻ mặt bát quái hỏi: "Quan hệ của cô và đại ma đầu kia, phát triển đến mức nào rồi?"
Lạc Hoa bất đắc dĩ bỉu môi nói: "Ngài cảm thấy thế nào?"
"Ặc..." Tiêu Trần nghẹn một lúc lâu cũng không nói thêm được gì.
Đại ma đầu kia toàn lãnh cảm theo hệ cấm dục, cũng là khổ cô nương này, dính phải một người như vậy.
"Để hắn tự mình xuống đi." Tiêu Trần ma tính nhìn Lạc Hoa, có chút bất mãn nói.
Lạc Hoa vừa nghe lập tức vui run bắn cả người, "Đại Đế đang ghen phải không?"
Cũng không quan tâm bất cứ điều gì khác, trực tiếp ném Tiêu Trần ra ngoài.
"Bà nội nhà cô..." Tiêu Trần lại rơi xuống phía dưới.
Vừa định lấy ra hồ lô lớn, Tiêu Trần lại bị người ôm lấy.
"Tiểu công tử, ngài đã trưởng thành rồi." Nghe âm thanh ngọt phát dính này, Tiêu Trần liền đoán được người nào đang ôm lấy mình.
Linh đao hiếm thấy, Tương Tư.
"Cô cũng đã trưởng thành, linh đao cũng biết trổ mã sao?" Tiêu Trần uể oải nói thầm hai tiếng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận