Mọi thứ đều yên tĩnh lại.
"Bà mẹ nó chứ, đại ma đầu này, con không mau thả tôi xuống."
Hiện giờ Tiêu Trần nhân tính cực kỳ yếu ớt, không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, chẳng khác gì người thường.
Hắn bị dốc ngược, sắp tụ máu não đến nơi rồi.
Tiêu Trần ma tính nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Trần nhân tính, gần như bật cười thành tiếng.
Hắn nhấc Tiêu Trần nhân tính lên, ôm vào trong lòng.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt to tròn của đối phương, Tiêu Trần ma tính bất ngờ phọt ra một câu: "Khuôn mặt cậu rất đáng yêu."
"Phụt..." Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa phun ra máu.
"Liên quan gì đến cậu, thả tôi xuống mau lên."
Tiêu Trần nhân tính thật sự muốn cắn con hàng này luôn, nhưng vì lợi ích của hàm răng nên cuối cùng hắn đành từ bỏ ý định nguy hiểm này.
"Cậu không nặng."
Tiêu Trần ma tính căn bản là không để vào tai, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Tiêu Trần ma tính có vẻ thích Tiêu Trần nhân tính trong hình dạng một đứa trẻ như thế này.
Mặt mũi Tiêu Trần nhân tính đen thùi lùi, gào toáng lên: "Đây là vấn đề nặng hay không nặng à? Hai thằng đực rựa ôm ôm ấp ấp, không thấy quái à?"
Tiêu Trần ma tính nghiêng đầu: "Cậu chỉ là một đứa trẻ."
"Ông đây liều mạng với cậu."
Tiêu Trần nhân tính thẹn quá hoá giận, vươn bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm của mình ra, túm lấy da mặt của Tiêu Trần ma tính.
Da mặt của Tiêu Trần ma tính bị kéo thành đủ loại hình dạng nhưng hắn vẫn không hề lay chuyển. Cho dù Tiêu Trần nhân tính làm gì thì hắn cũng không chịu thả tay.
Ánh mắt Tiêu Trần ma tính bỗng sáng lên như thể mới phát hiện được điều gì đó rất thú vị.
Tiêu Trần ma tính nhìn chằm chằm vào cái miệng trắng trẻo mập mạp của Tiêu Trần nhân tính. Trong đó lộ ra một cái răng nanh nhỏ xíu.
Trong lòng Tiêu Trần nhân tính chợt có một linh cảm rất chi là xấu.
Trước khi kịp phản ứng, hàm răng cương thi của hắn đã bị Tiêu Trần ma tính kẹp chặt.
Tiêu Trần ma tính tò mò nắm vuốt cái 'nanh mèo' kia, lắc qua lắc lại.
Bởi vì hàm răng bị tóm chặt nên đầu Tiêu Trần nhân tính cũng lắc lư theo.
"Đừng chọc vào ông." Tiêu Trần nhân tính sắp khóc đến nơi rồi. Đúng là xui tám kiếp mới rơi vào tay con hàng này.
"Cậu đúng là cái loại người chưa chết mà da mặt đã chết trước. Cái tên da mặt dày hơn da gót chân này, thả ông xuống mau lên."
Tiêu Trần nhân tính vùng vẫy một cách bất lực.
Tiêu Trần ma tính làm như không nghe thấy tiếng gào thét của Tiêu Trần nhân tính, cái tay vẫn không ngừng giở trò.
Chơi gần mười phút thì Tiêu Trần ma tính mới thoả mãn, buông tay.
Lúc này, vẻ mặt Tiêu Trần nhân tính đúng kiểu đời này không còn gì luyến tiếc nữa, cảm thấy cổ cổ mình bị lắc sắp gãy luôn rồi.
"Chơi chán rồi à?"
"Ừm."
"Chơi vui không?"
"Ừm."
"Ông đây cắn chết mi."
...
"Bàn Cổ Tà Tướng đâu?"
Sau một lúc, Tiêu Trần nhân tính che miệng, nước mắt lưng tròng hỏi.
Tiêu Trần ma tính nhìn bầu trời sắp sang đêm, nói: "Chạy rồi."
"Chạy rồi á?"
Tiêu Trần nhân tính sửng sốt, đây có phải phong cách của đại ma đầu này đâu!
"Hắn ta là một thứ rất đặc biệt, khó mà giết hẳn được." Tiêu Trần ma tính gật đầu, giải thích.
Với tầm kiến thức của mình, tất nhiên Tiêu Trần ma tính đã phát hiện ra những điểm đặc biệt của Bàn Cổ Tà Tướng.
Tiêu Trần nhân tính bất lực nhún vai, Bàn Cổ Tà Tướng quả là một tồn tại rất đặc biệt. Hắn ta được sinh ra từ ác ý, chỉ cần ác ý còn tồn tại trên thế giới này thì hắn ta sẽ không chết hẳn được.
Trên đời này, chỗ nào mà không có ác ý chứ?
"Đúng rồi, sao tự nhiên cậu lại chạy đến đây thế?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
Nếu nói tên này đặc biệt đến đây vì mình, có đánh chết Tiêu Trần nhân tính cũng không tin.
Con hàng này có đức hạnh thế nào chứ?
Suốt này trưng ra cái vẻ lãnh cảm, bảo là đến đây để gặp một người à? Đúng là trò đùa lớn nhất quả đất.
Tiêu Trần ma tính hơi vung tay, bên cạnh lập tức xuất hiện bốn chữ nhỏ. Bốn chữ nhỏ này vui vẻ chạy vòng vòng quanh hắn.
"Mấy chữ nhỏ này dẫn tôi đến đây."
Lúc này, thanh đoản đao 'Độc Hồn' dắt sau lưng Tiêu Trần nhân tính bất ngờ phóng khỏi vỏ.
Một con bọ cạp nhỏ màu tím nhảy ra khỏi thân đao, phóng tót lên trên vai hắn, vui vẻ nhìn bốn chữ nhỏ.
Nó giơ càng lên khua khoắng, giống như nhìn thấy một người bạn cũ đã lâu không gặp.
"Đây có phải là Sáng Giới Thập Tự mà cậu nhắc đến không?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
Tiêu Trần ma tính gật đầu, vươn tay về phía con bọ cạp nhỏ màu tím.
"Con bọ cạp nhỏ của cậu cũng là một trong Sáng Giới Thập Tự."
Cuối cùng Tiêu Trần ma tính cũng hiểu tại sao những chữ nhỏ này lại dẫn hắn tới đây.
Hóa ra ở đây có đồng bọn của chúng nó.
"Chi chi..." bọ cạp nhỏ kêu ầm lên.
Tiêu Trần nhân tính quay đầu nhìn tên nhóc này
Đôi mắt của bọ cạp nhỏ đầy khao khát.
Tiêu Trần nhân tính gật đầu, cười rộ lên: "Đi đi, đi chơi cùng các bạn nhỏ đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận