Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1285: Tại sao cậu lại vui vẻ như vậy

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Sợ rằng ngoại trừ Tiêu Trần, những tên xui xẻo này đều là bên thua.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm, con tôm ăn bùn, bùn sẽ không được ăn.
Tiêu Trần chính là lớp bùn dưới cùng của nghiệp hỏa trong rừng rậm này, thế nhưng cười nói cuối cùng chỉ sợ cũng là bùn như Tiêu Trần.
Một con chim sẻ không nhặt được thi thể con bọ ngựa, thế nhưng nó phát hiện thứ tốt hơn.
Đó chính là cái mông trần, Tiêu Trần mới từ trong cái lu lớn bò ra.
"Vù."
Kình phong nổi lên, móng vuốt nhọn của chim sẻ, chính xác chộp được vai của Tiêu Trần.
Ánh sáng màu vàng ở trên da Tiêu Trần chợt lóe lên, móng vuốt sắc bén của chim sẻ, rõ ràng không thể đâm vào da của Tiêu Trần.
Tiêu Trần trở tay chính là một cái tát, trực tiếp đánh bay chim sẻ ra ngoài.
Chim sẻ bị đánh ngỡ ngàng, quả thực là sửng sốt rất lâu, hiện ra cả trước mắt uất ức bay lên bầu trời.
Tiêu Trần duỗi chân, xoay vặn cổ, cảm giác vô cùng hài lòng.
Nhìn da dẻ một chút, Tiêu Trần biết, có thể chính mình đã đi tới võ vô địch đã từng nói, thần quang nội liễm, kim cương không thể phá hủy.
"Hô "
Tiêu Trần thở ra một hơi thật dài, nhìn Mạc Ly bị bọc lại bởi quần áo, cười vui vẻ.
Từ trong miệng quái ngư bên cạnh, Tiêu Trần lấy ra một bộ quần áo, tùy tiện mặc lên người.
Đây là đồ lột xuống từ trên người người khác đánh cướp được khi từ Bất Chu giới trở lại Địa Cầu.
Tiêu Trần cũng không bắt bẻ, có mặc được là được, dù sao cũng tốt hơn là cởi truồng.
Tiêu Trần cởi quần áo bao bọc Mạc Ly ra, nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt bị trói chặt, mặt đầy nước mắt, Tiêu Trần vui vẻ giúp cô cởi dây.
"A, đừng khóc nữa!" Tiêu Trần đặt Lưu Tô Minh Nguyệt ở trên đầu, lại cõng Mạc Ly vẫn còn đang hôn mê lên, đi về phía xa.
Hơi thở của Mạc Ly coi như ổn định, thế nhưng Tiêu Trần lại phát hiện sức mạnh của cô, trực tiếp hạ xuống Thần Nhất Cảnh.
Điều này làm cho Tiêu Trần có chút ngỡ ngàng, sao cô ta làm được thao tác ngược này?
Mạc Ly nhanh chóng tỉnh lại, cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Tiêu Trần, đầu đặt ở trên vai của Tiêu Trần.
"Những côn trùng kia đâu?" Mạc Ly nhẹ giọng hỏi.
"Đương nhiên là chạy rồi." Tiêu Trần vui vẻ nói, "Xem tôi anh tuấn phóng khoáng, sức mạnh độc nhất vô nhị, những thứ thiểu năng đó tự nhiên không dám dương oai."
Chỉ có kẻ ngu si mới tin tưởng những lời này, Mạc Ly dĩ nhiên không phải kẻ ngu si.
Tiêu Trần đã trải qua cái gì, Mạc Ly vĩnh viễn cũng sẽ không biết, bởi vì Tiêu Trần không thích nói việc này.
Mạc Ly nhìn Tiêu Trần vui vẻ, có chút nghi ngờ hỏi: "Vì sao cậu luôn luôn vui vẻ như vậy."
Từ lúc đầu gặp phải Tiêu Trần đến bây giờ, Tiêu Trần dường như vẫn luôn có bộ dạng vui.
Tiêu Trần nhếch miệng cười, "Tôi đương nhiên vui vẻ, bởi vì tôi còn sống."
Không sai chính là đơn giản như vậy.
Có lẽ chỉ có người giống như Tiêu Trần, trải qua đại nạn đại khổ quá nhiều, mới hiểu được sống là một chuyện vui cỡ nào.
Thế nhân đều lấy đau đớn, cô độc, bi thương làm đại cảnh giới, cho rằng đây chính là cuộc sống sâu sắc.
Thật tình không biết sung sướng mới là chân lý của cuộc sống, một người giành được năng lực sung sướng mới thật sự là năng lực hữu dụng.
Đa sầu đa cảm, ly sầu biệt ly quá dễ dàng, đọc vài bài thi từ là được, nhưng giành được sung sướng quá khó khăn, không phải đại trượng phu không thể làm.
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Trần cũng hiểu Mạc Ly, tại sao đột nhiên suy yếu.
Nguyên nhân là bởi vì cách Tử Quốc Phù Đồ quá xa.
Sức mạnh toàn thân cô đến từ Tử Quốc Phù Đồ, nếu như cách quá xa, sức mạnh trôi đi không được đến bổ trợ.
Loại tình huống này có tốt có xấu.
Chỗ tốt chính là, chỉ cần có thể cảm nhận được bên trong phạm vi của Tử Quốc Phù Đồ, sức mạnh của Mạc Ly hầu như chính là vĩnh viễn không khô cạn, tương đương với Tử Quốc Phù Đồ cung cấp cho Mạc Ly một cái động cơ vĩnh cửu.
Chỗ xấu chính là, rời khỏi phạm vi của Tử Quốc Phù Đồ, sức mạnh cô dùng hết dường như không được đến bổ trợ, giống như bây giờ, thực lực trực tiếp xuống Thần Nhất Cảnh.
Bây giờ Mạc Ly hoàn toàn là được trói buộc, thế nhưng Tiêu Trần lại không thể đưa cô về, chỉ có thể mang theo cô cùng nhau đi về phía trước.
Trọn một ngày, Tiêu Trần đều cõng Mạc Ly, nhưng thật ra là Mạc Ly giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính vào trên người Tiêu Trần không chịu đi xuống.
Theo lời nói của Mạc Ly, cõng nữ vương là vinh hạnh của Tiêu Trần.
Tiêu Trần cùng với cô hàn huyên rất nhiều, phát hiện cái cô nương này kỳ thực rất đáng thương.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, chưa rời khỏi Tử Quốc Phù Đồ.
Cô không có bằng hữu, không có người thân, không có người yêu, thậm chí ngay cả người nói chuyện, cũng không có.
Điều này cũng khiến chuyện vì sao cô yêu thích Tiêu Trần không kỳ quái nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận