Tinh quang xinh đẹp như nước suối chảy xuôi trong bầu trời đêm đen nhánh, phát ra tia sáng chói mắt.
Mà âm thanh yếu ớt vang vọng giữa thiên địa lại như khóc lóc, như kể lể.
Đột nhiên tinh quang xảy ra biến hóa.
Chúng từ từ vặn vẹo, hợp thành một ngân hà như thác nước treo trên bầu trời.
Vô số sợi tơ đen xuất hiện trên thác nước ngân hà, quanh co khúc khuỷu, không đầu không đuôi. Không biết là chúng muốn biểu đạt ý nghĩa gì.
Chỉ nháy mắt, thần thức của Tiêu Trần đã tản ra, đi bắt giữa nơi phát ra tiếng lục lạc hư vô mờ mịt kia.
Tiêu Trần nhanh chóng cảm nhận được nơi phát ra tiếng lục lạc, hắn có vài phần khó tin nhìn thác nước tinh hà kia.
Bởi vì hình như tiếng lục lạc truyền ra từ trong đó
Tiêu Trần bước vào trong thác nước tinh quang. Tinh quang bị quấy rầy thì nhẹ nhàng tán đi, nhưng rồi lại nhanh chóng tụ về.
Mà Tiêu Trần bước vào trong tinh quang thì hình ảnh trong mắt cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bóng tối vô biên biến mất, thay vào đó là kim quang ấm áp dịu dàng.
Những sợi tơ đen biến thành một con đường nhỏ bên trong kim quang. Trên đường nhỏ có bóng hình một cô gái đang từ từ đi tới.
Có rất nhiều từ ngữ dùng để miêu tả nữ giới, ví dụ như đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành... nhưng mà lại có rất ít nữ nhân chống đỡ được bốn chữ 'phương hoa tuyệt đại'.
Tiêu Trần cảm thấy cô gái mặc váy trắng dài thướt tha trước mặt hẳn là hợp với bốn chữ này.
Cô gái lặng lẽ đi trên đường nhỏ, bàn chân trần từ xa đi đến gần Tiêu Trần.
Trên mắt cá chân mượt mà của cô gái có hai chiếc lục lạc nhỏ màu vàng dùng tơ đỏ buộc lại.
"Leng keng, leng keng."
Lúc cô gái bước đi, tiếng lục lạc như khóc như kể lại một lần nữa vang lên.
Bàn chân trắng nõn của cô gái đạp trên con đường nhỏ, bên trên là tinh quang lưu động vô cùng lộng lẫy.
Tiêu Trần yên lặng nhìn cô gái này, cô gái cũng mỉm cười thản nhiên nhìn Tiêu Trần.
Cô gái đi tới trước mặt Tiêu Trần, nhẹ nhàng làm tư thế vạn phúc.
Mọi thứ đều nước chảy thành sông như vậy, êm dịu như ý, không hề có chút cảm giác làm ra vẻ nào.
"Công tử, vạn an."
Cô gái khẽ hé đôi môi đỏ mọng, âm thanh như suối róc rách, dễ nghe đến cực điểm.
Tiêu Trần gật gật đầu nói: "Chào cô."
Tiêu Trần phát hiện người con gái trước mắt cũng chỉ là một luồng ý thức còn sót lại mà thôi.
Lẽ nào cô gái có tâm nguyện gì chưa lam xong, cho nên mới bồi hồi ở chỗ này lúc nửa đêm.
"Tiểu nữ tử là Nạp Lan Thác, cung chủ Yêu Nguyệt Cung." Cô gái giới thiệu thân phận của mình, trong lúc giơ tay nhấc chân rất bình tĩnh thong dong, thể hiện ra hết khí chất đại gia.
Nạp Lan Thác? Hình như cái tên khắc trên mộ bia lúc nãy cũng là Nạp Lan Thác.
"Đa tạ công tử đã tảo mộ cho tiểu nữ tử."
Nạp Lan Thác lại thi một cái vạn phúc, biểu đạt sự cảm ơn của mình với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhìn cô gái hỏi: "Tại sao đêm hôm khuya khoắt mà cô còn đi lại ở đây? Quấy rối thanh tịnh của mảnh thiên địa này."
Nạp Lan Thác có vài bất đắc dĩ lắc đầu: "Ý thức tiểu nữ tử để lại sẽ tiêu tán nhưng lòng tiểu nữ tử có chấp niệm, hy vọng người hữu duyên có thể mang tiểu nữ về nhà."
"Nhà cô ở đâu?" Tiêu Trần hỏi.
Cô gái nhẹ nhàng nói rằng: "Yêu Nguyệt Cung, Thiên Nhất sơn chính là nhà của tiểu nữ tử."
Vô Bì lão nhân biến mất ở Thiên Nhất sơn. Hình như Đại Đế thân hoá Cửu Long cũng ngã xuống ở Thiên Nhất sơn, rồi đến quê hương cô gái trước mắt cũng ở Thiên Nhất sơn.
Hình như tất cả đều có liên quan đến Thiên Nhất sơn.
Tiêu Trần híp mắt hỏi: "Chúng ta có thể làm một giao dịch. Tôi đưa cô về nhà, cô dẫn tôi đi Thiên Nhất sơn."
Nạp Lan Thác giống như vẫn luôn chờ câu nói này, căn bản là không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
"Thiên Nhất sơn ở vùng đất cực Tây, nếu như chạy thật nhanh thì có thể nhìn thấy nó."
Nạp Lan Thác yếu ớt nói, trong mắt tràn đầy nỗi hoài niệm.
"Chạy?" Tiêu Trần nhíu mày.
Kiếm tu ngự kiếm phi hành trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, người tu hành bình thì có pháp khí phi hành, tốc độ cũng rất nhanh.
Giới tu hành không có ai dùng chữ chạy này cả.
Nạp Lan Thác gật đầu: "Chạy, chạy thật nhanh là có thể nhìn thấy Thiên Nhất sơn rồi."
"Thật nhanh?" Tiêu Trần cũng không miệt mài theo đuổi ý nghĩa của chữ này, trực tiếp hỏi luôn.
"Vượt qua thời gian và không gian." Nạp Lan Thác nhẹ giọng nói.
Tốc độ vượt qua thời gian và không gian? Vậy mẹ nó, không phải là tốc độ ánh sáng à?
Dùng chân người để chạy được tốc độ như vậy? Chém gió thành thần hay gì?
Thiên địa độn pháp của Tiêu Trần hoặc súc địa thành thốn của đạo gia cũng có thể đạt được tốc độ này.
Nhưng dùng hai cẳng thì chắc chắn không chạy được tốc độ này, trừ phi Tiêu Trần nằm trong cảnh giới Đại Đế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận