Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 648: Ma Phật phân minh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần đột nhiên xuất hiện ở trên mặt hồ.
Nhìn thấy thân ảnh cực kỳ mâu thuẫn trước mặt, Tiêu Trần khẽ nhíu mày.
Xem ra mảnh đại lục này Ma Phật quỷ dị cùng tồn tại, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi kẻ đã ngã xuống phía trước.
Như thể cảm nhận được Tiêu Trần đến, thân ảnh kia đột nhiên mở mắt.
Phật quang màu vàng và ma khí màu đen hóa thành hai luồng hào quang thông thiên tách đôi thiên địa.
Một giọng nói hùng hồn vang lên.
"Sát sanh vì bảo vệ chúng sinh, trảm nghiệp không phải trảm người."
Tuy giọng nói này vô cùng già nua nhưng lại vô cùng bá đạo, một loại từ bi giết chóc dấy lên trong lòng Tiêu Trần.
Giết chóc là giết chóc, vì sao lại mang theo từ bi? Tiêu Trần cảm thấy rất thú vị.
Có lẽ khi còn sống hư ảnh trước mắt đi một con đường khác với tất cả những người tu hành.
"Tâm tự không sinh, nguyên nhân mà sinh tâm tự không, duyên diệt mà chết."
Tiêu Trần nghe lời nói tràn ngập sắc bén này, biết rõ đây là đại năng đang tìm người thừa kế.
"Ngươi là ai?" Tiêu Trần hỏi.
"Ta là Ma Phật phân minh."
"Tại sao lại phải phân minh?"
"Phân minh, không phân minh, không khỏi phân minh."
Tiêu Trần hơi đau đầu, một số đại năng muốn tìm người thừa kế thường thích bày ra dáng vẻ này, nghe xong như lọt vào trong sương mù luôn.
Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta không phải người thừa kế mà ngươi muốn tìm."
Thân ảnh kia nhìn Tiêu Trần, trong mắt khô lâu tràn đầy vẻ bạo ngược.
"Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể dẫn ngươi đi, giới thiệu cho ngươi một người thừa kế rất thích hợp."
Tiêu Trần hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt bạo ngược kia, thản nhiên nói.
Tiêu Trần cảm thấy người trước mắt này và Hình Thiên có loại cảm giác ăn khớp khó hiểu.
Hình Thiên là một đời Ma Thần, những việc đã làm đều là vì giết ra một mảnh tự do cho những chúng sinh đó.
Hình Thiên và hư ảnh trước mặt đều có một loại cảm giác mâu thuẫn.
Nói không chừng người trước mặt thực sự có thể vừa ý Hình Thiên.
Hư ảnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ gật đầu.
Một tiểu hắc cầu xuất hiện trên tay Tiêu Trần, không nói một lời kéo hư ảnh kia vào trong.
Tiêu Trần nhìn bóng đêm, nơi này cũng không thích hợp cho nhân loại sinh sống.
Ban ngày thì không sao, nhưng sau khi đêm xuống, đủ loại ma vật ẩn hiện, đám người Thanh Y không có năng lực chống lại.
Làm không tốt thì kết cục sẽ là toàn quân bị diệt, hơn nữa linh khí ở nơi này chưa đủ dồi dào, dù thế nào đi nữa thì đây cũng không phải lựa chọn đầu tiên.
Tiêu Trần chủ yếu muốn tìm một nơi có thần thú hoặc tường thú ngã xuống, chẳng hạn như rồng, phượng hoàng, kỳ lân, hay các loại tương tự thế, mà không phải một kẻ quái dị như Ma Phật phân trần.
Sau khi những thần thú hoặc tường thú ngã xuống, trên cơ bản đều sẽ phụng dưỡng thiên địa, những nơi có thần thú ngã xuống, linh khí thiên địa cũng sẽ không kém.
Nếu nơi này đã không thích hợp để sinh sống, Tiêu Trần cũng không ở làm gì nữa, thân ảnh tiêu tán, quay về trong La Bàn Rừng Rậm.
...
Tiêu Trần vừa về đến, một đám người vội vàng quỳ xuống, hô to: "Cung nghênh Thôn Thiên Đại Đế."
Trận thế này khiến Tiêu Trần sợ hết hồn, hắn hơi đánh giá mọi người, ai nấy đều bị đánh thành đầu heo.
Mặt mày chỗ xanh chỗ tím, trông vô cùng chật vật.
Tiêu Trần không cần nghĩ cũng biết đây ra chuyện tốt Tiêu Mỹ Lệ làm ra.
Con ranh kia cả ngày không tu hành, chỉ thích làm những chuyện kỳ quái này.
"Đứng lên đi!" Tiêu Trần bất đắc dĩ nói.
Mọi người liếc mắt một cái, Tiêu Mỹ Lệ dương dương đắc ý gật đầu.
"Đại Đế cho các ngươi đứng lên thì cứ đứng lên đi. Sau này nhớ kỹ cho bà đây, không biết lễ phép thì tất cả sẽ bị đánh chết."
"Bụp!"
Tiêu Mỹ Lệ đang dương dương đắc ý nói thì một hạt dẻ bắn vào đầu.
"Lên đường thôi!"
"Ah! Ah!" Tiêu Mỹ Lệ vẫy cánh, điều khiển La Bàn Rừng Rậm tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người đều nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt chờ mong.
Bởi vì mọi người đã nhìn thấy Tiêu Trần đáp ứng chuyện tìm người thừa kế cho Ma Phật phân minh kia.
Tiêu Trần lắc đầu nói: "Đây không phải cơ duyên của các người."
Mọi người đều thất vọng.
Tiêu Trần ném hạt châu nhỏ màu đen về phía Hình Thiên: "Ông thử xem, xem lão ta có vừa ý ông không?"
"Ồ, được." Hình Thiên ồm ồm đồng ý rồi rơi vào trạng thái thiền định.
La Bàn Rừng Rậm tiếp tục di chuyển, lần này lại đi suốt cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, La Bàn Rừng Rậm gặp mảnh đại lục thứ ba.
Lúc này Hình Thiên cũng tỉnh lại, ánh mắt của ông ta đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc.
Mắt trái lập lòe kim quang, mắt phải cuồn cuộn ma khí.
Rõ ràng là ông ta đã được Ma Phật phân minh thu nhận.
Tiêu Trần tò mò hỏi: "Ông làm thế nào để khiến lão ta thu nhận ông vậy?"
Vẻ mặt Hình Thiên mờ mịt nói: "Ta không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm với lão già đó cả đêm."

Bình Luận

0 Thảo luận