Tiêu Trần nhìn cười ha ha, "Có phải cô mong Tiểu Tuyết uống không hết, chừa lại cho cô một ít không vậy?"
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước bọt đi, dẩu mồm mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói: "Tôi mới không thích uống cái này đâu, nước trái cây có gì ngon."
"Xoạch."
Trong lúc nói, một giọt nước miếng lại chảy ra.
"Không muốn uống, chảy nước miếng để làm gì?" Tiêu Trần nhìn mà buồn cười.
"Tôi tôi tôi gần đây đau răng, nên mới nên mới thích chảy nước miếng." Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh chóng nói bậy.
"Hu hu anh mà cười nữa, tôi cắn anh đấy!"
Lưu Tô Minh Nguyệt nghiến răng, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Kết quả bụng vật nhỏ này lại vang lên, bầu không khí quả là có chút xấu hổ.
Tiêu Trần nhớ tới, từ đêm qua đến bây giờ, vật nhỏ này cũng chưa từng ăn thứ gì.
Tiêu Trần vui vẻ tìm được một tiệm ăn nhỏ, gọi một bàn thức ăn cho tiểu nha đầu này, việc này khiến Lưu Tô Minh Nguyệt vui vô cùng.
Độc Cô Tuyết uống được nửa, thì không uống nữa.
"Gì thế, khinh thường ta à, không uống hết, ngày hôm nay ta sẽ treo ngược mi lên đánh."
Tiêu Trần bất mãn nhìn chai "Nước trái cây" còn dư lại nửa.
Lúc này khuôn mặt Độc Cô Tuyết \ chợt đỏ bừng, mắt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
"Phụt."
"Mẹ nó mi tủn ra quần mà không biết nói một tiếng à?" Tiêu Trần suýt chút nữa thì bật khóc, đây là trực tiếp bĩnh ra đầy quần đó.
Độc Cô Tuyết sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại, bộ dạng mi thích làm sao thì làm.
"Cái chân thối nhà mi, không biết nói thì cũng phải chi lên một tiếng chứ!"
Tiêu Trần bảo chủ quán cơm nấu một thùng nước nóng, như là tẩy rửa khăn lau, đặt Độc Cô Tuyết ở trong thùng quấy một trận.
Độc Cô Tuyết cũng không nhịn được nữa khóc lớn lên, "Ông đây sớm muộn cũng sẽ bị mi đùa chết."
"Sao, lại muốn tủn ra à!" Tiêu Trần bất mãn, nhấc Độc Cô Tuyết ra khỏi thùng, thuận tay còn vẩy vài cái.
Độc Cô Tuyết bị vẩy đến choáng váng, suýt nữa thì nôn thì mới uống ra.
Bà chủ quán cơm đi ngang qua bên cạnh nhìn mà mồ hôi đầy đầu, có ai nuôi trẻ như vậy không chứ.
Bà chủ không nhịn được, đi thẳng tới đoạt lấy đứa bé.
Nhìn Độc Cô Tuyết khóc kinh thiên động địa, bà chủ còn tưởng rằng đứa trẻ khó chịu.
Không biết Độc Cô Tuyết chỉ là không cho phép người khác chạm vào mình mà thôi.
"Có ai mang con như cậu đâu chứ." Bà chủ tìm được một chiếc khăn sạch sẽ, bọc Độc Cô Tuyết lại.
"Tã đâu? Quần áo đâu?"
"Cái gì?" Tiêu Trần sửng sốt, "Trẻ ranh mặc quần áo làm gì, cởi truồng là được."
Lúc này bà chủ cũng hoài nghi, có phải đứa bé này do người này trộm đi không.
Nhưng khi nhìn tiểu tử này tuấn tú lịch sự, cũng không giống là một người xấu.
Bà chủ bất đắc dĩ nói: "Vừa lúc em dâu tôi đang ở cữ, chắc ở chỗ nó sẽ có tã lót."
Mười phút sau, dưới sự trợ giúp của bà chủ, Độc Cô Tuyết cuối cùng cũng được mặc quần áo, đeo bỉm.
Tiêu Trần ôm Độc Cô Tuyết bất mãn lầm bầm: "Ông đây là phải hầu hạ tổ tông à?"
"Phì phì."
Độc Cô Tuyết tức giận, phun nước miếng lên Tiêu Trần.
"Mi lại còn phát giận." Tiêu Trần nhét núm vú vào miệng Độc Cô Tuyết, "Uống, không uống sạch, treo ngược mi lên đánh."
Đáng thương Độc Cô Tuyết, đây là gặp phải người nào thế?
Chờ Lưu Tô Minh Nguyệt ăn uống no đủ, Tiêu Trần lại trở về siêu thị vừa nãy.
Mua hết bỉm tã áo quần trẻ con trong siêu thị.
"Mi phí tiền thật đấy."
Tiêu Trần trở mình nhìn xem, tiền ngày hôm qua cướp đoạt được, giờ đã tiêu hết sạch rồi.
Độc Cô Tuyết thật sự muốn phun đầy nước miếng lên mặt con hàng này, mua nhiều bỉm tã và quần áo như vậy, là muốn giữ lại kiếp sau dùng à?
Khi về đến nhà, vừa lúc ăn cơm chiều.
Thấy Tiêu Trần ôm trẻ con, người một nhà suýt nữa thì trừng rớt cả mắt.
Vừa đi ra ngoài một ngày, mà có cả con luôn rồi?
Ba người Vương Đa Đa càng đau lòng gần chết, giờ ngay cả con cũng đã có, vậy chẳng phải là mình không có phần?
Người cả nhà trực tiếp cùng tra hỏi.
Tiêu Trần dở khóc dở cười, kẻ lại mọi chuyện một lần.
Điều này đúng là khiến ba người Vương Đa Đa vui muốn chết.
"Con bé tên gì, anh Tiêu Trần?"
Ăn cơm tối xong, tất cả mọi người đùa Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết mặt không chút thay đổi, mắt đầy ghét bỏ.
"Độc Cô Tuyết." Tiêu Trần lấy bỉm ra bất mãn nói: "Con mẹ nó mi lại tủn, ruột thẳng hay sao thế, ăn vào là đi ra liền."
"Để mẹ đi!" Mẹ Tiêu Trần thấy con trai bối rối chân tay, muốn đi lên hỗ trợ.
Mẹ Tiêu Trần vừa tiếp xúc với Độc Cô Tuyết, thì con bé không chịu, kinh thiên động địa khóc lên.
"Này..." Mẹ Tiêu Trần hơi nghi hoặc một chút.
"Rồi rồi rồi, để con làm đi, con hàng này suy nghĩ thẳng đuột, mọi người không mang được." Tiêu Trần đón lấy Độc Cô Tuyết, con bé này lập tức ngừng khóc.
"Phì phì."
Độc Cô Tuyết không ngừng phun nước bọt với Tiêu Trần.
"Đã biết, đã biết, về sau không cho người khác chạm vào mi nữa được chưa!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận