Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1090: Tôi chỉ tới mời cậu uống rượu thôi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Biết một chút, không nhiều lắm." Bàn Cổ Tà Tướng phất phất tay.
Một bản tinh đồ xuất hiện trước mặt hắn ta, vô số ngôi sao lập lòe bất định trong tinh đồ.
Bàn Cổ Tà Tướng chỉ vào một trong ngôi sao chói lọi nhất trong đó nói: "Đây là Thiên Lang tinh, chủ chiến, thế giới này chỉ có tài năng của cậu mới có thể dẫn động nó."
Tiêu Trần từ chối cho ý kiến gật đầu: "Tôi phải đi rồi, ngày mai đi."
Bàn Cổ Tà Tướng thở dài: "Những người như chúng ta có rất ít bạn bè, tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành là bạn bè."
Tiêu Trần gật đầu, hoàn toàn chính xác, cô độc là rào cản mà cường giả không thể vượt qua.
Có bao nhiêu cường giả ngã xuống trong sự cô độc.
"Dẫn tôi đi cùng đi." Sau khi uống hết giọt rượu cuối cùng trong bình, Bàn Cổ Tà Tướng nhìn thẳng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhíu mày: "Nơi tôi muốn đến là nơi tôi sinh ra. Dẫn ông đi làm làm cái quái gì?"
"Hơn nữa với thực lực của ông, không khó để rời khỏi Bất Chu giới mà, phải không?"
Bàn Cổ Tà Tướng hơi căm tức: "Có người đã phong ấn thông đạo, tôi hoàn toàn không thể phá vỡ phong ấn."
Tiêu Trần thiếu chút nữa cười thành tiếng, xem ra là chuyện tốt của Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi sẽ không dẫn ông theo đâu, ông nguy hiểm lắm."
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn thẳng vào Tiêu Trần, một lúc lâu sau mới nói: "Bây giờ tôi mới phát hiện ra cậu nhỏ mọn đến thế."
"Tôi vốn rất keo kiệt, lại còn hay dễ giận, khiến nhiều người ghét lắm." Tiêu Trần không sao cả giang tay.
"Haha, thật ra tôi cũng khá giống vậy, nội tâm vặn vẹo, giết người chẳng khác nào giết gà, không chút nào nương tay." Bàn Cổ Tà Tướng cười ha hả.
"À đúng rồi, ông đến đây làm gì thế?" Tiêu Trần liếc mắt, gã này nhất định không phải vì việc này.
"Nếu cậu lại làm một ít thức ăn nữa thì tôi sẽ nói với cậu."
Bàn Cổ Tà Tướng chọn chọn những đồ ăn còn lại trong nồi, nhưng chỉ vớt được hai cọng giá đỗ, hơi thất vọng nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt lập tức xù lông, vung vẫy chiếc đũa nhỏ của mình, lấy túi Bách Bảo ra.
Bộ dạng như thể nếu dám động vào đồ ăn của bà thì bà sẽ liều mạng với mày.
Bàn Cổ Tà Tướng nhướng mày, bộ dạng chẳng thèm để ý, từ từ vươn đũa của mình tới.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần.
"Ông có phiền hay không hả? Giành đồ ăn với cả một đứa bé."
Tiêu Trần bất đắc dĩ đi đến phòng bếp phía sau, một lúc sau mang ra một đĩa thịt bò lớn.
Bàn Cổ Tà Tướng mắt sáng lên, vừa ăn vừa nói: "Cậu học quyền pháp đó từ đâu vậy?"
"Sao ông biết loại này quyền pháp này?" Tiêu Trần có chút tò mò.
Thời đại của Bàn Cổ Tà Tướng sống có lẽ là thời đại Vô Tận đại địa, cách khá xa với Sát Sinh Quyền ở thời đại Hoang Cổ.
Bàn Cổ Tà Tướng gật đầu: "Đã từng có người đi ngược dòng sông thời gian, tung ra một quyền như thế mưu toan oanh diệt Khởi Nguyên chi địa."
Bàn Cổ Tà Tướng đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm nghị nhìn Tiêu Trần.
Đi ngược dòng sông thời gian, mưu toan thay đổi quá khứ?
Ngay cả Tiêu Trần cũng có chút kinh hãi khi nghe thấy điều này.
Đi vào dòng sông thời gian sẽ bị nhiễm nhân quả lớn, huống chi còn mưu toan thay đổi những gì đã xảy ra.
Tiêu Trần tự hỏi, ngay cả trong thời kỳ toàn thịnh của mình, mặc dù có thể đi ngược dòng sông thời gian, nhưng hắn chắc chắn sẽ không dám ra tay.
Bàn Cổ Tà Tướng lau miệng nói: "Tôi cho cậu một lời khuyên, tốt nhất đừng luyện loại quyền pháp này nữa, loại quyền pháp này liên quan đến quá nhiều thứ, có thể liên quan đến Sát Sinh giả - một vị thông thiên Chí Thánh địa trong thời đại Hoang Cổ."
Tiêu Trần nhíu mày: "Sao ông biết nhiều như vậy, không phải ông vẫn luôn bị phong ấn à?"
Bàn Cổ Tà Tướng mỉm cười: "Tôi đã chạy ra ngoài mấy lần, một lần là khi Hoang Cổ bị hủy diệt."
"Thời đại đó quá kinh khủng. Đại đạo và chính thần lần lượt ngã xuống, có người sát sinh, giết người trường sinh."
"Tại sao muốn giết người trường sinh?" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
Bàn Cổ Tà Tướng lắc đầu: "Không biết nữa, đây là một vụ án chưa được giải quyết, huống hồ Hoang Cổ đã bị diệt rồi, đâu có thể tìm được đáp án gì nữa chứ."
Tiêu Trần bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi đi đến cực hạn cảnh giới đầu tiên Đại Lực Ngưu Biến, đã nhìn thấy bức tranh đó.
Và cả những chữ bằng máu nhìn thấy mà giật mình.
"Sinh lão bệnh tử, thiên địa đại đạo, nếu dám đối nghịch, ta sẽ giết chết hết."
Những chữ này dường như có liên quan đến sát sinh.
Đương nhiên đoán không ra đáp án, Tiêu Trần trời sinh vốn là người lạc quan.
Sẽ không bao giờ vì những điều chưa có kết luận mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
"Tôi nói ông sẽ không có lòng tốt tới nhắc nhở tôi chuyện này đâu đúng không?" Tiêu Trần nhìn Bàn Cổ Tà Tướng, trong mắt tràn đầy trêu chọc.
Bàn Cổ Tà Tướng nhún vai nói: "Tôi nói tôi chỉ tới tìm cậu uống rượu thôi, cậu tin không?"
"Tin." Tiêu Trần gật đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận