Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2038: Thiếu niên và đạo nhân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Đợi một hồi, thiếu niên mới đưa tay sờ ngực của mình, nơi đó là vị trí tim.
Thiếu niên cũng không cảm giác được trái tim của mình nhảy lên, bởi vì hắn ta không có trái tim.
Một lúc lâu sau thiếu niên mới thu tay lại, trong một khoảnh khắc này, trên lòng bàn tay của thiếu niên đã có thêm một trái tim.
Một trái tim mới mẻ, vẫn còn đang nhảy nhót.
"Bịch!"
Dưới đại điện, Nho Sinh có năng lực ký sinh, đột nhiên ngã mạnh xuống đất, lồng ngực của hắn ta không biết từ lúc nào xuất hiện một lỗ hổng, trái tim trong đó đã biến mất không thấy.
Nho Sinh thân là một trong tứ Đại tôn giả, một cường giả trên Đại Đế, lại bị đào đi trái tim từ lúc nào cũng không biết.
Ngoại trừ Tam Độc lão nhân ra, mọi người sợ đến mức không dám nhúc nhích chút nào.
Quỷ dị là, Nho Sinh bị đào mất trái tim cũng chưa chết.
Hắn ta chỉ là ánh mắt trống rỗng, giống như con cá chết nhìn về phía trước, tựa như thứ hắn ta bị đoạt đi không chỉ là trái tim, mà ngay cả tình cảm của hắn ta cũng đồng thời bị cướp đi.
Trên đại điện, thiếu niên nắm trái tim, nghiêng đầu cẩn thận quan sát một hồi.
Cuối cùng dường như thiếu niên thấy nhỏ bé không thích hợp, trái tim nọ lại quỷ dị trở về trong cơ thể của Nho Sinh.
Thiếu niên chắp bàn tay dính đầy máu, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi ra ngoài một chuyện, chuyện khác côn trùng nhỏ mi sắp xếp."
Thiếu niên nói xong, bóng dáng đã biến mất không thấy.
"Á... a!" Nho Sinh nằm dưới đất, lúc này mới hít sâu một hơi, giựt thẳng lên giống như bị chạm điện.
Nho Sinh mắt đầy hoảng sợ sờ soạng lồng ngực của mình, phát hiện cũng không bị tổn thương gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
"Chủ thượng sao lại như thế?" Bình tĩnh trở lại, Nho Sinh có chút không hiểu hỏi.
Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Nho Sinh đã hối hận.
Tam Độc lão nhân đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đục ngầu chăm chú nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt tựa như rắn độc ấy khiến Nho Sinh có chút không thở nổi.
"Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ biết sai." Nho Sinh sợ đến liên tục vội cã cúi đầu nhận sai.
"Chủ thượng nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, chúng mi không có tư cách hỏi, chúng mi chỉ cần biết mình làm cái gì là được rồi."
Tam Độc lão nhân lạnh lùng nói, chống gậy đi ra ngoài đại điện.
Lúc đi tới cửa, Tam Độc lão nhân đột nhiên ngừng lại, thân thể ông ta không nhúc nhích, nhưng đầu lại trực tiếp vòng lại 180°.
Tư thái ấy, phối hợp với bộ dạng như người chết kia, thực sự rất dọa người.
Mặc dù là những người trong đại điện cũng bị dọa đến khẽ run rẩy.
"Ha ha... Chuẩn bị cho tốt tất cả mọi chuyện, chờ đợi chủ thượng trở về."
Tam Độc lão nhân nói xong, lúc này mới chậm rãi đi ra đại điện.
"Lão già chết tiệt đáy." Bách Lý Huyền nhịn không được mắng một câu.
Mọi người lau mồ hôi lạnh, chỉ dám mắng mỏ ở trong lòng.
...
"Cô nương, đường tình của cô vừa dài vừa sâu, ngày sau nhất định có thể tìm được phu quân sống chung một đời."
Trong đô thị phồn hoa, một đạo nhân tuổi trẻ đang nắm tay nhỏ của một cô nương, lăn qua lộn lại "xem xét".
Tiểu cô nương bị nói đến tâm hoa nộ phóng, bị chiếm tiện nghi cũng không phát hiện ra.
"Cô nương, bần đạo cũng giỏi trong việc sờ xương lắm..."
Đạo nhân còn chưa nói hết lời, bầu trời xuất hiện dị biến, trên nóc vòm trời tựa như bị độ lên một tầng lá vàng, ánh vàng chiếu sáng thiên địa.
Đạo nhân nhìn thiên địa dị tượng này, không nhịn được thở dài thật sâu, sau đó đưa tay sờ vị trí tim mình.
"Cô nương, mong cô sớm ngày tìm được phu quân, ngày hôm nay ta dẹp quầy." Đạo nhân thu hồi cái thở dài, cười híp mắt nói.
"Đạo trưởng, những thứ này ngài nhận lấy cho." Tiểu cô nương lấy ra mấy khối bạc vụn, xem bộ dạng này là tiểu thư gia cảnh giàu có.
Đạo sĩ cũng khoát tay áo cười nói: "Ngày hôm nay thì không lấy tiền."
Tiểu cô nương xoa đầu, tựa hồ có hơi băn khoăn.
Nhưng vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.
Ở trong thiên địa, hết thảy tất cả đều ngừng lại, bao gồm thời gian và không gian.
Đạo nhân bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi trên ghế nhỏ của mình.
Lúc này một thiếu niên từ từ đi đến từ đằng xa, phía sau thiếu niên con mắt lơ lửng cảnh giác chuyển đổi, tựa như đang đề phòng cái gì.
Thiếu niên đi không nhanh, thậm chí có lúc sẽ dừng lại, nhìn kỹ biểu cảm trên mặt những người bình thường kia.
Thiếu niên trông có chút nghịch ngợm, thỉnh thoảng lấy tay giật nhẹ khóe miệng của mình, kéo cho biểu cảm trên mặt mình cũng thành mỉm cười, có khi kéo dáng khóc lóc.
Thấy cảnh này, đạo nhân - người duy nhất có thể hành động tại thế giới tĩnh lặng ấy mở miệng nói: "Ngươi ngay cả tâm cũng không có, học kiểu gì đều học không được đâu."
Thiếu niên nghe lời đạo nhân nói, nghiêng nghiêng cái đầu, thân hình đột ngột xuất hiện ở trước mặt đạo nhân.
Sắc mặt đạo nhân thay đổi, quá là nhanh, mặc dù là mình cũng không có thời gian phản ứng.

Bình Luận

0 Thảo luận