Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, cất Độc Kinh vào.
Dù sao con đường đi võ đạo cũng khô khan lại chỉ một, nếu như bản lĩnh nhiều thì cũng không sai, cho dù không dùng tới, đem ra tiêu khiển cũng rất hay.
Lúc này Tử Thần lại lấy ra một quả cầu nhỏ màu đen, đưa cho Tiêu Trần.
Quả cầu đen to bằng trứng ngỗng, bỏ vào tay lạnh buốt, trọng lượng cũng rất bình thường.
"Cái này là cái gì vậy?" Tiêu Trần nhận lấy quả cầu nhỏ, tò mò suy nghĩ.
"Đây là đá lạ trong Tứ Tượng Thi ĐỊa."
Tử Thần nói, nhẹ nhàng điểm một cái lên quả cầu đen.
"Ầm!"
Trọng lượng của quả cầu nhỏ đột nhiên tăng lên, Tiêu Trần không có nắm vững, quả cầu đen trực tiếp rời khỏi tay.
Tử Thần cười tủm tỉm tiếp được quả cầu nhỏ rơi xuống nói: "Đá lạ này rất thú vị, năng lực có hơi khó nói, hình như có thể lặng lẽ cắn nuốt đồ vật."
"Tôi nhìn cậu không có đồ đạc tiện tay, cho nên thu gom đá lạ, giúp cậu luyện hóa đơn giản một cái."
"Tôi bỏ thêm một ít kim loại nặng ở bên trong, nếu hoàn toàn giải phóng trọng lượng, thì sẽ có khoảng cả triệu cân, về sau dùng để đánh người, hoặc là dùng để luyện sức tay thì cũng ổn lắm."
"Bẹp!"
Tiêu Trần thơm một cái ở trên gương mặt của Tử Thần, Tiêu Trần thực sự là rất thích đại tỷ tỷ tri kỷ này.
Bất luận là chuyện gì, cũng có thể nghĩ ra được, lại còn làm xong hết cho cậu rồi nữa.
Tử Thần yêu thích nhéo gương mặt mũm mĩm của Tiêu Trần, quả cầu đen phóng tới trên tay của Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn là vẻ mặt khó chịu, liều mạng dựt tóc của Tiêu Trần.
Tiêu Trần đau nhe răng trợn mắt.
"Được rồi, Bàn Cổ Tà Tướng thế nào?" Tiêu Trần một bên kêu đau, vừa nói.
"Chạy." Tử Thần có chút lo lắng nhìn nơi xa.
"Năng lực của hắn ta rất đặc thù, sức mạnh tăng trưởng cực nhanh, sợ rằng không chừng mấy năm nữa là có thể đạt được trình độ như tôi."
Chân mày Tiêu Trần hơi nhăn lại, Tử Thần bị Đại Đạo kìm hãm, không thể rời khỏi bảo vệ của Tử Triều, không phát huy ra được sức mạnh của bản thân, cấp bậc hiện tại của cô chắc là ngụy Đế.
Nếu để cho Bàn Cổ Tà Tướng khôi phục lại, đến lúc đó sợ rằng tất cả mọi người sẽ gặp rủi ro.
Tiêu Trần biết, thực lực của mình nhất định phải tăng lên cực nhanh.
Mấy người tới trong núi lớn tiên khí lượn quanh.
Nơi đây quả nhiên giống như khi thấy bên ngoài, chim hót hoa nở, một mảnh hài hòa.
Chênh lệch rõ ràng với toàn bộ Bất Chu Giới bể nát.
Tùy tiện tìm một sơn động, Tiêu Trần lại bắt đầu tu hành.
Trong hai tháng Tiêu Trần hôn mê, Võ Vô Địch đã vì Tiêu Trần chuẩn bị xong số lượng lớn thảo dược.
Tiêu Trần nằm trong thùng gỗ to, vừa ngâm thảo dược, vừa kiểm tra thân thể của bản thân.
Lần này trúng độc, tuy cửu tử nhất sinh, thế nhưng phúc họa tương y.
Không chỉ cho ra độc thể, hơn nữa sức mạnh của trái tim cũng bị phóng thích ra, điều này khiến cho sức mạnh của Tiêu Trần được tăng lên cực đại.
Tiêu Trần không ngừng để cho Võ Vô Địch gia tăng thêm liều lượng thảo dược.
Truyền thừa máu được phóng thích, sức đề kháng của cơ thể cũng nhận được tăng cường cực đại, liều lượng thảo dược bình thường đã không có hiệu quả quá lớn.
Võ Vô Địch bị dọa sợ, bởi vì liều lượng của Tiêu Trần, là do anh ta dày công tính toán mà ra.
Nếu như còn phải tăng cường, sợ rằng sẽ tổn thương cơ bản, Võ Vô Địch nói gì cũng không đồng ý.
Tiêu Trần giải thích một chút cho Võ Vô Địch về truyền thừa máu, thuận tiện cũng nói cơ thể cương thi, năng lực tái sinh và kháng đánh kinh khủng.
Vậy mới khiến Võ Vô Địch đồng ý.
Tiêu Trần ngâm trong này trọn một tháng.
Tiêu Trần gần như không hề rời khỏi thùng gỗ lớn.
Một dược hiệu thảo dược biến mất, để Lưu Tô Minh Nguyệt chữa trị khỏi thân thể, tiếp tục ngâm thùng khác.
Một tháng sau, thân thể của Tiêu Trần đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Da biến thành màu kỳ lạ, cả người giống như một khối minh ngọc, đã không có bất kỳ tạp chất gì.
Một tháng trôi qua, chất banat bừa bộn trong thân thể của Tiêu Trần đã bị thanh trừ sạch sẽ.
Võ Vô Địch chưa từng thấy thân thể nào thông suốt trong sạch như vậy.
Võ Vô Địch biết, là thời điểm bắt đầu rèn luyện.
Mà trong thời gian này, thức ăn của Tử Thần cũng được giữ vô cùng tốt, các loại các dạng thịt, Tiêu Trần ăn là não đầy ruột già.
Cuối cùng Tiêu Trần sống sờ sờ ăn thành một đứa trẻ mập.
Hôm nay khí trời tốt, rất khó được sắc trời tươi sáng.
Tất cả mọi người đi tới trên một mảnh đất trống to lớn.
Nơi đây bị Tử Thần cải tạo thành một cái diễn võ trường, chiếm diện tích vô cùng mênh mông.
Hơn nữa tất cả mặt đất đều rải đá tảng cứng rắn.
Ngày hôm nay Tiêu Trần cần thử khí lực của mình một chút.
Bởi vì sau khi truyền thừa máu trở lại thân thể, Tiêu Trần không có ước đoán chính xác đối với khí lực của mình.
Chủ yếu Tiêu Trần vẫn nhìn xem, có thể cởi khắc ấn tầng thứ nhất tầng thứ hai trên người mình ra hay không, cũng chính là một vạn cân, hoặc là hai vạn cân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận