Hai nữ nhân đều đang cười, không phải vì vui vẻ, mà là vì các nàng đều đoán được tâm tư của nhau mà thôi.
Một kích của Thiên Lạc thất bại, thân ảnh lui về phía sau với tốc độ cực nhanh, nàng nhẹ nhàng dẫm trên mặt hồ, vẻ mặt vui vẻ.
"Nhiều năm không gặp như vật, ngươi vẫn không chút thay đổi, làm việc để ý như vậy."
Cương chủ cũng không đi ngắt đóa hoa sen kia, bởi vì nàng biết rõ, chỉ cần mình vừa phân tâm thì nhất định sẽ phải nghênh đoán một loạt công kích như cuồng phong bạo vũ.
"Ngươi cũng không thay đổi, vẫn âm hiểm như vậy."
Con ngươi màu bạc của Cương chủ chớp động, cái miệng nho nhỏ có chút mở ra, lộ ra hai cái răng nanh trắng như tuyết.
Thiên Lạc lắc đầu cười, 'Thủ đoạn không quan trọng, kết quả mới quan trọng. '
Cương chủ cười lạnh một tiếng, "Cho nên ngươi mới xứng đáng dừng lại ở nơi chật hẹp nhỏ bé kia mà thôi. '
Giờ phút này thân ảnh Cương chủ khẽ động, một màn quỷ dị liền xảy ra.
Một thân ảnh Cương chủ khác đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Thiên Lạc, móng tay Cương chủ lập tức biến dài ra, thẳng tắp cắm trên ngực Thiên Lạc.
Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức đại não căn bản không kịp phản ứng.
Nhưng Thiên Lạc lại bắt đầu cười lạnh,... một cỗ hỏa diễm màu đen đột nhiên tràn ra từ trong ngực, lập tức bao phủ lấy thân ảnh Cương chủ.
"Ngươi cũng không phải không biết năng lực này của ta, sao lại làm loại chuyện vô ý nghĩ anhuw vậy?"
Hỏa diễm màu đen nhanh chóng lan ra.
Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm màu đen, thân ảnh Cương chủ biến mất, miệng vết thương của Thiên Lạc khép lại.
"Ta chính là muốn xem, hắc phượng hoàng của ngươi có còn như trước hay là không." Cương chủ nhẹ nhàng lắc đầu.
Đột nhiên, một cỗ huyết tinh chi khí ngập trời, bộc phát ra từ trong thân thể Cương chủ.
Toàn bọ hồ Lạc Mã, lập tức bị cỗ huyết vụ màu đỏ tươi này bao phủ.
Một tiếng phượng kêu thanh thúy vang lên, một điểm hắc mang lao ra từ trên người Thiên lạc, điểm hắc mang ấy phá tan huyết vụ, lao thẳng lên trời xanh.
Hắc mang thoáng qua, liền hóa thành một phượng hoàng đen cực lớn.
Chim phượng hoàng màu đen từ trên cao nhìn xuống hồ Lạc Mã, bên trong tròng mắt đen nháy lao ra hỏa diễm màu đne.
Giớ phút này, ánh sáng màu tím trên mặt hồ nhiều hơn, lốm đa lốm đốm, không dưới một trăm.
Hoa sen bắt đầu chính thức nở rộ rồi.
Song phương bắt đầu chính thức đánh cờ.
Mười mấy đạo nhân ảnh từ hai bên hồ vọt ra, lao thẳng về phía hồ.
Mỗi người đều mang theo sắc thái bất đồng, kéo qua mặt hồ cực lớn, giống như một đạo cầu vồng sáng lạng.
Cương chủ chăm chú nhìn chằm chằm vào Thiên Lạc, Thiên Lạc bất đắc dĩ buông tay, "Nhìn chằm chằm ta làm gì? Ghen tị ta xinh đẹp sao?"
Đương nhiên không phải vì nguyên nhân này.
Cương chủ bên này, chỉ có Cương chủ mới có thể hạn chế nữa tử tên Thiên Lạc này.
Bởi vì Cương chủ là cương thi, là người duy nhất không dựa vào linh khí tu hành, sẽ không bị Hư Linh của đối phương khắc chế.
Cương chủ cần tập trung toàn bộ tinh thần để phòng bị nữ nhân này.
Nhiều lần cuộc chiến bàn cơ hỗn độn như vậy, một màn này đã rất thông thường rồi, chỉ là trong quá khứ giờ phút này hai người đã đánh nhau rồi, nhưng lần này lại không có ts muốn ra tay.
Thiên Lạc cười cười; 'Tình huống lần này đặc thù, ta không đánh với ngươi nữa, có thể hái được bao nhiêu hoa sen, thì dựa vào bản lĩnh của từng người thế nào."
Cương chủ nhìn nhìn, Tiêu Trần thần tính còn đang ở phía xa nghịch nược.
Nàng có chút không rõ, thái độ của Tiêu Trần thần tính như thế này, tại sao người đối diện lại cùng với hắn?
Cương chủ gật gật đầu, đáp ứng.
Thời khác này, một trận tiếng kêu thanh thúy vang lên.
"Súc sinh kia tới đây rồi." Đầu mày Thiên Lạc trau lại, bổ nhào về phía một đóa hoa sen bên cạnh gần mình nhất.
Cương chủ cũng không chút chậm trễ, bởi vì trong nước không có ai có thể đối phó với súc sinh kia.
Lần này hai phe rất ăn ý không có ra tay, đều trực tiếp phóng tới hoa sen nở rộ, có lẽ trong vô số lần cuộc chiến bàn cờ hỗn độn trước, đây là lần hòa bình nhất.
Ngay khi Thiên Lạc vừa muốn chạm vào hoa sen, nàng đột nhiên ngừng lại.
Không riêng gì nàng dừng lại, tất cả mọi người đều ngừng lại.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên mỗi đóa hoa sen trước mặt, giờ phút này lại có một thiếu niên tóc vàng.
Thiếu niên tóc vàng phồng má, trong miệng ngậm que kẹo.
Không ai dám động, đây là một loại cảm giác rất quái lạ, tựa hồ không có bất kỳ lí do gì, mọi người chính là không dám động rồi.
"Hì hì hì, đều là của ta, các ngươi không được xằng bậy, bằng không ta sẽ nói cho lão lưu manh các ngươi cướp đồ ăn của ta, lão lưu manh sẽ đánh chết các ngươi."
Những thiếu niên tóc vàng kia nghịch ngợm nở nụ cười, tất cả đều giơ nắm tay nhỏ lên.
Giờ phút này, con cá lớn kia điên cuồng lao tới, miệng mở ra, muốn công kích mọi người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận