Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1425: Rèn sắt (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Đầu mấy người đàn ông to xác đầy hắc tuyến, con mẹ nó cô đã ăn cái quái gì để lớn vậy? Lấy đâu ra khí lực lớn như vậy chứ.
Mọi người có chút đồng tình nhìn u Dương Đức, vừa rồi bị đánh như vậy một trận, còn chưa bị đánh chết, thật sự rất chi là may mắn.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng nghe nói đánh là thương, mắng là yêu hả?" Nhìn thấy ánh mắt đồng tình của mấy người, u Dương Đức tức giận nhảy dựng lên.
Nam Cung Thiên Ninh nhìn ra được một số điểm, tò mò hỏi: "Tiêu cô nương, cô có phải là một võ phu không?"
Tiêu Trần không giấu diếm, gật đầu: "Chẳng còn cách nào cả, kinh mạch có vấn đề, cho nên tôi chỉ có thể đi con đường võ phu."
"Cô... cô... Nhà chúng ta có đại năng am hiểu y thuật, nếu như không chế cô có thể cùng tôi trở về, giúp cô trị liệu kinh mạch." Hoàng Phủ Danh Kiếm đỏ mặt nói.
Trần Thiếu Kiệt nghe thấy thế, gương mặt của trong nháy mắt sụp đổ. Đây là tiết tấu muốn cướp người với mình đây mà!
Đừng nhìn Hoàng Phủ Danh Kiếm đối mặt với Tiêu Trần giống như một cậu bé mới biết yêu, nhưng đối mặt với những người đàn ông khác, hoàn toàn không phải.
Thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, Tiêu Trần vội vàng kêu Mặc Nham lấy Thiên Kim Huyền Vũ đã nung đỏ ra.
Tên là toàn thân là đá không sợ bị bỏng cũng không sợ đau, thực sự là một trợ thủ đắc lực cho việc rèn sắt.
Thiên Kim Huyền Vũ cực kỳ cứng, cho dù là lò luyện thần hỏa của Canh Kim Thiên Cung, cũng chỉ có thể nung đỏ nó, không thể thiêu đốt nó biến hình.
Nhưng như vậy là đủ rồi, dù sao cũng có mấy vị Thần Vô Chỉ Cảnh ăn no rửng mỡ rảnh háng không có việc gì.
Tiêu Trần lại bảo Mặc Nham đặt Thiên Kim Huyền Vũ bị nung đỏ trên mặt đất.
Mấy người đàn ông to lớn cộng với Mặc Nham, năm người, vây ở xung quanh, cầm búa bắt đầu đập.
Về phần Tiêu Trần, rảnh háng không có việc gì, bèn chuyển một cái ghế dựa, ngồi bên cạnh xem cuộc vui, thuận tiện cổ vũ bọn họ cố lên.
"Thiếu Kiệt ca ca, anh đỉnh thật sự!"
"Danh Kiếm thiếu gia, anh mạnh mẽ quá trời luôn!"
"Nam Cung công tử, dáng vẻ anh chơi với cây búa giống như Thái Từ Khôn vậy á!"
Mấy người nghe thấy thế, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, con mẹ nó đều là một mớ hỗn độn chết tiệt gì vậy nè.
Mặc Nham không nhận được sự cổ vũ của Tiêu Trần, ngược lại không sao cả.
u Dương Đức mặc kệ không làm nữa, đáng thương nhìn Tiêu Trần, bộ dạng như thể cầu được cổ vũ vậy.
Sắc mặt Tiêu Trần tối sầm, rống lên như cọp cái: "Thằng chó, động tác nhanh lên cho lão tử, lúc trước tôi cứu một cái mạng chó của anh, bây giờ bảo anh gõ sắt một xíu mà anh đã làm mình làm mẩy hả? Ngứa da rồi phải không?"
u Dương Đức sợ tới mức toàn thân run lên, nước mắt hối hận trào ra.
Lần gõ này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Chưa nói đến Thần Vô Chỉ Cảnh vô cùng hữu dụng, ít nhất mấy tên này hình như không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, cứ thế mà gõ suốt ba ngày ba đêm.
Trong khoảng thời gian này, hơn hai mươi cây búa đã bị đập nát, đại trưởng lão vội vàng muốn chết.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng không một chiếc búa nào của Canh Kim Thiên Cung được tha.
Phải biết rằng những chiếc búa này rất đặc biệt, cực kỳ khó chế tạo, Tiêu Trần dùng một lần mà dùng luôn mấy chục chiếc, còn cho người ta đường sống không đây trời.
...
Sau ba ngày ba đêm không ngừng gõ, Thiên Kim Huyền Vũ đã có biến hóa về chất.
Lúc này, Thiên Kim Huyền Vũ rộng hai mét vuông đã biến thành kích thước chỉ bằng một cái chậu rửa mặt, màu sắc cũng trở nên vàng óng ánh, trông rất chi là đẹp.
Tiêu Trần hài lòng ngâm nga một bài hát, nếu không phải mình có tính toán trước, để cho năm vị Thần Vô Chỉ Cảnh đến gõ.
Chỉ dựa vào sức một mình Mặc Nham, không biết phải gõ đến năm nào tháng nào đây nữa?
Tiêu Trần nhớ lại thông tin về Huyền Vũ châu mà đại luyện khí sư kia từng nói với mình.
Hình như Thiên Kim Huyền Vũ gõ đến trạng thái này là được rồi.
Tiếp theo, chỉ cần liên tục dung luyện, Huyền Vũ châu sẽ tự động được ra đời.
"Cảm ơn mấy vị, sau khi tôi làm xong việc, chúng ta sẽ nói về chuyện thù lao nhá."
Tiêu Trần hớn hở ôm lấy Thiên Kim Huyền Vũ.
Kết quả là Tiêu Trần hét thảm lên, hóa ra vì Thiên Kim Huyền Vũ được rèn luyện liên tục nên vẫn luôn duy trì nhiệt độ cao khủng khiếp.
Tiêu Trần vui vẻ quên mất chuyện râu ria này, cái ôm này lập tức làm đôi tay hắn bị bỏng.
Tiếng hét thảm này khiến mấy người cực kỳ hoảng sợ, tất cả đều xông đến để kiểm tra vết thương của Tiêu Trần.
Chỉ có Mặc Nham ở một bên lặng lẽ ôm lấy Thiên Kim Huyền Vũ ném vào trong lò luyện thần hỏa.
"Sao lại bất cẩn như vậy?" Nhìn đôi bàn tay đen sì của Tiêu Trần, ánh mắt Nam Cung Thiên Ninh đầy xót xa.
Cũng may, đó chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần dùng chút thuốc là được.

Bình Luận

0 Thảo luận