Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 704: Tiểu sư thúc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Đương nhiên, chuyện đi dạo thanh lâu, kể từ lúc Thủy Sanh Sanh làm điều đó, liền không có ai dám làm như vậy nữa.
Rốt cuộc, bị giam hai tháng mà không được gặp Tiêu Trần, đối với những vị trưởng lão coi Tiêu Trần như con của mình, đó là một cực hình.
"Tiểu Tiêu Trần thật đáng yêu, để chị hôn một cái."
"Chụt, chụt..."
Một lúc sau, Tiêu Trần bị hôn đến chảy cả nước miếng trên mặt, đầu gần như bị xoa đến sưng lên rồi.
Tiêu Trần sắp khóc đến nơi, sinh nhật nào cũng thế này.
Có lẽ Tiêu Trần vẫn chưa nhận ra rằng đây chính là điểm nhấn trong sinh mệnh của mình.
Dù sao được mấy chục cô gái xinh đẹp cùng yêu thích, còn chủ động đưa môi lên để hôn, ước chừng không ai có được sức hấp dẫn này.
"Đừng hôn rồi, các trưởng lão đến rồi."
Một đệ tử phụ trách canh gác chạy vào rống lên trong cuống họng.
Mọi người tản ra trở về chỗ ngồi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Tiêu Trần, người mặt mũi tràn đầy nước bọt, đáng thương đứng giữa đại sảnh.
"Ai ôi, bé ngoan của tôi bị sao vậy?"
Một cô gái ngực lớn trông thấy Tiêu Trần đáng thương, vội vàng chạy tới, ôm Tiêu Trần trong vòng tay.
Đây là Thủy Sanh Sanh đã từng đưa Tiêu Trần đi thanh lâu, nói là đưa hắn đi nhìn cảnh đời.
Tiêu Trần lau nước miếng trên mặt, đáng thương lắc đầu: "Con không sao, má ba."
Thủy Sanh Sanh liếc mắt nhìn một lượt các đệ tử đang ngồi quy quy củ củ nói: "Đám nha đầu các cô, không có chuyện gì làm lại thích thơm bảo bối nhà tôi, thơm hỏng rồi tôi xem các cô lấy cái gì để đền.
Nói xong, cô lại thơm lên mặt Tiêu Trần một cái, mọi người nhìn thấy đều muốn cười nhưng không dám cười.
Tiêu Trần thở dài, vùi đầu vào lồng ngực của Thủy Sanh Sanh, bộ dạng sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Các trưởng lão lần lượt đến đông đủ, nhưng tông chủ Bạch Tử Yên vẫn chưa xuất hiện.
"Mộng Phạm, sao tông chủ còn chưa tới, có chuyện đi ra ngoài rồi sao?"
Mộng Phạm đảo mắt, hai người bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh để trở thành sư phụ của Tiêu Trần, đương nhiên không có ý định nói chuyện.
"Thủy Sanh Sanh, sao cô lại gọi thẳng tên tôi như vậy? Tôi là Đại trưởng lão, cô tôn trọng tôi một chút đi."
Thủy Sanh Sanh ưỡn ngực: "Cô ngực nhỏ, cô nói cái gì cũng không đúng."
"Cô..." Mộng Phạm tức giận tới ngứa răng, không được làm bảo mẫu của Tiêu Trần khiến cô đau trong lòng!
"Cô là cái đồ lẳng lơ, đưa Trần Trần đi thanh lâu, chuyện này chỉ có cô mới nghĩ ra được." Không nghĩ ra cách nào để chống trả, Mộng Phạm chỉ có thể nhắc lại chuyện cũ.
Thủy Sanh Sanh nhìn Mộng Phạm với vẻ khinh thường: "Cô thì biết cái gì, đồ xử nữ già."
"Trẻ con nếu như chưa được thấy các mặt của xã hội, sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn, đặc biệt là đối với phụ nữ. Bà đây làm vậy gọi là phòng ngừa chu đáo, suy nghĩ cho tương lai của Trần Trần nhà chúng ta."
Một câu xử nữ già khiến cho Mộng Phạm xanh mặt, nhưng cô cũng không biết làm thế nào để đáp trả, dù sao những gì người ta nói đều là sự thật.
Luận tới miệng lưỡi sắc bén, toàn bộ Kính Hoa tông, Thủy Sanh Sanh đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Ngay khi hai người đối mặt với nhau, giọng nói của Bạch Tử Yên vang lên bên ngoài đại sảnh.
"Tiểu sư thúc, sao người lại trở về rồi?"
"Tiểu sư thúc." Mọi người khi nghe đến xưng hô này ai nấy đều sững sờ.
"Tiểu sư thúc trở lại rồi!" Không biết ai là người hét lên.
Sau đó, tất cả các trưởng lão chạy ra thành một bầy, theo sau là chúng đệ tử cùng nhau lao ra ngoài.
Một đệ tử vẻ mặt non nớt, kéo lấy người bên cạnh hỏi: "Sư tỷ, tiểu sư thúc là ai vậy?"
Cô gái mỉm cười: "Đó là sư thúc của tông chủ, cũng là đệ tử thân truyền của tông chủ tiền nhiệm, cô mới nhập môn chưa đến năm mươi năm, vì vậy mới không biết."
"Tiểu sư thúc tổ thích du ngoạn khắp thiên hạ làm một nhàn vân dã hạc, căn bản không ở Thủy Nguyệt sơn."
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem tư thái vô địch của tiểu sư thúc tổ."
Ngoài cửa có ba người đứng, một người là Bạch Tử Yên.
Người còn lại là một cô gái tư thế hiên ngang, tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, da màu lúa mì rất khỏe mạnh, một thân áo tơ trắng, trông rất thoải mái.
Cô gái có một thanh kiếm dài rách nát trên thắt lưng, trong tay mang một bầu hồ lô rượu.
Cô gái cười cười để lộ hàm răng trắng như tuyết đều tăm tắp.
Đứng sau cô gái là một cô gái nhỏ chừng bảy tám tuổi, mặc chiếc áo vải bố, khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra màu hồng nhuận khỏe khoắn.
Cô gái nhỏ đứng sau lưng cô gái có vẻ như đang sợ hãi người lạ, nhưng cũng rất tò mò, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn đám người đi ra khỏi tiểu cung điện.
Nhìn thấy từng chị gái xinh đẹp như tiên nữ, trong mắt cô gái nhỏ đầy ngưỡng mộ.
"Yô, Thủy ngực bự, hình như ngực của con lớn hơn không ít!"
Cô gái nhìn Thủy Sanh Sanh, bèn nhảy tới, vươn móng lợn ra, túm lấy.

Bình Luận

0 Thảo luận