"Nói nhiều quá." Lạc Dương cười lắc đầu, hôm nay tâm tình tốt như vậy, nhịn không được nói thêm vài câu.
Lạc Dương nhìn Nam Cung Thiêm Hương, đột nhiên có hứng thú, muốn xem cô trông như thế nào.
Lạc Dương chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của Nam Cung Thiêm Hương, hoặc là nói không ai nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, bởi vì khuôn mặt của cô luôn được che bằng một tấm vải đen.
Lạc Dương vung tay lên một cái, tấm vải đen trên mặt Nam Cung Thiêm Hương bay đi.
Nhìn khuôn mặt đó, Lạc Dương sửng sốt một chút.
Đẹp, đẹp tới kinh tâm động phách.
Lạc Dương chưa bao giờ nghĩ rằng dưới tấm vải đen này lại có một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành như vậy.
Ngoài ra, bởi vì hiện tại Nam Cung Thiêm Hương bị thương nặng, môi cô tái nhợt như tờ giấy trắng, lại thêm nét bệnh trạng, không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
"Ngươi muốn sống sao?" Lạc Dương khóe miệng hơi giật giật.
"Không muốn." Nam Cung Thiêm Hương biết Lạc Dương đang nghĩ gì, trong mắt cô đầy vẻ chán ghét.
"Ai cũng muốn sống," Lạc Dương ngồi xổm xuống bóp cằm Nam Cung Thiêm Hương, "Huống chi là một một mỹ nhân như ngươi."
"Cút đi, tránh xa Tiểu Hương ra..." Lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra từ căn phòng tồi tàn.
Đó là mẹ của đứa trẻ trước đó, người phụ nữ đang cầm một con dao làm bếp trên tay, run rẩy không kìm chế được.
Lạc Dương đứng dậy, thích thú nhìn người phụ nữ rồi nhìn vào trong căn nhà nát bét, cô gái nhỏ đang nấp sau chiếc bàn, nhìn về phía này.
"Ngươi không muốn sống, ta cảm thấy bọn họ muốn sống, ngươi nghĩ thế nào?" Lạc Dương nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, con dao làm bếp trong tay người phụ nữ đột nhiên rời tay, và rơi vào tay Lạc Dương.
Khuôn mặt của Nam Cung Thiêm Hương trở nên vô cùng tái nhợt, cô quay lại nhìn người phụ nữ.
Mặc dù người phụ nữ run rẩy không kiểm soát được, nhưng vẫn lắc đầu dữ dội với Nam Cung Thiêm Hương.
Nam Cung Thiêm Hương lại nhìn cô gái nhỏ lấm la lấm lét, đột nhiên bật cười, "Đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, nàng có lẽ nên gọi ta là dì nhỏ!"
Người phụ nữ không thể chịu đựng thêm được nữa, lao đến chỗ Nam Cung Thiêm Hương, ôm chặt lấy cô, nước mắt không thể ngừng trào ra, "Phu quân đi rồi, Tiểu Hương, ngươi không thể lại có chuyện gì nữa."
"Ngươi xem, thật là một mối thân tình cảm động, ngươi nhẫn tâm để họ chết sao?" Lạc Dương nhìn Nam Cung Thiêm Hương một cách nghiền ngẫm.
Nam Cung Thiêm Hương hung hăng cắn môi, máu chảy ra, nhưng cô không biết điều đó.
"Được rồi... ta đồng ý với ngươi... ngươi phải hứa không làm tổn thương họ." Nam Cung Thiêm Hương vẫn đưa ra quyết định khó khăn này, cô biết rằng với những thủ đoạn của Lạc Dương, cô có thể sẽ thân hãm địa ngục.
Nhưng có thể làm gì? Có lẽ như Lạc Dương đã nói, những người như bọn họ, quá mức trọn tình cũng không phải là điều tốt.
"Có lý, được rồi." Lạc Dương vứt dao làm bếp, vỗ tay nhẹ.
"Phi, súc sinh, ngươi không bao giờ được chạm vào Tiểu Hương." Người phụ nữ ngăn chặn Nam Cung Thiêm Hương bằng cơ thể yếu ớt của mình.
Nghe thấy từ "súc sinh", sắc mặt Lạc Dương đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn ghét nhất hai chữ này.
Bởi vì hai chữ này, chưa từng có ai nói với hắn ngoại trừ người trong nhà.
Ngay khi Lạc Dương chuẩn bị giết người, một bóng người xuất hiện ở đầu ngõ.
"Này, đây không phải là cậu đã thiết kế tốt rồi sao?" Một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên, không phải Tiêu Trần hay là ai.
Tiêu Trần đã chứng kiến tất cả, tất nhiên là còn có tiểu tỷ nữ kia trong tay.
Tiểu tỳ nữa lúc này đã rơi nước mắt đầy mặt, may mà trời đang mưa, không phân biệt được là mưa hay nước mắt.
Tất nhiên, Tiêu Trần đã hỏi Phương Phỉ chủ nhân về vấn đề này, bởi vì Tiêu Trần cảm thấy rằng tất cả những điều này xảy ra quá mức trùng hợp.
Thật trùng hợp, Tiêu Trần nghĩ rằng Phương Phỉ chủ nhân đã sắp xếp đặc biệt để tiểu tỳ nữ có thể nhìn thấy Lạc Dương là người như thế nào.
Nữ tử ẩn mình trong không trung nhẹ nhàng lắc đầu với Tiêu Trần, "Ta sẽ không bao giờ can thiệp vào mọi chuyện ở Liên Hoa Động Thiên."
Tiêu Trần vui vẻ, thân ảnh đột nhiên nhúc nhích.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tiêu Trần đã đến bên người Lạc Dương.
Lạc Dương như chim sợ cành cong, nhanh chóng lui về phía sau.
"Thế nào, có thấy rõ Lạc Dương ca ca của cô không?" Tiêu Trần nhìn tiểu tỳ nữ trong tay cười xấu xa.
Nhìn tiểu tỳ nữa Tiêu Trần dẫn theo, nghe những lời Tiêu Trần nói, Lạc Dương chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
"Tiểu... Tiểu Mộng, không phải như cô nghĩ đâu." Lạc Dương ngây người nhìn tiểu tỳ nữ, bắt đầu giải thích...
"Nhìn không rõ cũng vậy." Tiêu Trần cười, ném tiểu tỳ nữ sang một bên.
Tiêu Trần đột nhiên ngồi xổm xuống, đẩy người phụ nữ đang chặn trước người Nam Cung Thiêm Hương sang một bên, nhìn chằm chằm vào ngực cô với vẻ mặt lưu manh, "Cô nương, ta thấy cô sắc nước hương trời,, dáng người rất phát triển. Cô có hứng thú gọi ta một tiếng tiểu ca ca không, tiểu ca ca thiên hạ vô địch cam đoan có thể bảo vệ cô. "
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận