Lúc này, năng lượng kiếm khí đầy màu sắc quái dị cũng đã rơi xuống.
"Vô tri."
Bàn Cổ Tà Tướng cười lạnh chế nhạo, trăm trượng ác quỷ sau lưng, điên cuồng gầm hét lên, từng đạo kiếm khí bảy sắc, ngay lập tức bị đánh tan bởi tiếng gầm.
"Ầm!"
Đúng lúc này, Bàn Cổ Tà Tướng đưa tay trái ra nắm lấy đoản đao chuẩn bị chém vào đầu của Tiêu Trần.
Sức mạnh cường đại khiến Tiêu Trần không thể sử dụng đoản đao của mình tiến lên dù chỉ là một chút.
"Ha ha, ngươi chỉ có thực lực như vậy sao?"
Giọng điệu chế giễu của Bàn Cổ Tà Tướng vang lên.
Nhưng mà, Tiêu Trần nhướng mày, tay trái đột nhiên giơ lên.
Quyền tay trái được bao phủ bởi những màu đỏ.
Nắm đấm đập mạnh vào đầu Bàn Cổ Tà Tướng.
Bàn Cổ Tà Tướng có chút nhàm chán duỗi tay phải ra, chặn nắm đấm của Tiêu Trần.
"Ầm!"
Màn nhỏ màu đỏ đột nhiên phát nổ, tạo ra một làn sóng xung kích đáng sợ.
Vào lúc này, hoa sen màu máu bao phủ xung quanh cũng bắt đầu xoay tròn mở rộng với tốc độ cực lớn.
Một đóa hoa sen đang bay tới chỗ hai người, đột nhiên nổ tung, máu tươi kinh người phun ra.
Giống như một vụ nổ siêu tên lửa, một đám mây hình nấm đỏ rực mọc lên trên nơi này.
Cả hai được bao bọc bởi nguồn năng lượng đáng sợ, vụ nổ mang theo lực xung kích cường đại, liên tục giáng xuống hai người họ.
Ngay cả khi Tiêu Trần là người sử dụng chiêu này, cũng không may mắn thoát khỏi.
Cơ thể nhỏ bé bị thổi tung trên mặt đất, xương cốt vương vãi khắp nơi, máu thấm ướt quần áo.
Đúng lúc này, làn sương mù màu xanh lam hỗn loạn từ trong thần mộc dưới chân Sở Mộc Tâm lao thẳng về phía Tiêu Trần.
Khí tức mát lạnh một lần nữa lan tràn khắp cơ thể Tiêu Trần, những vết thương đáng sợ trên người hắn đang nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà ác ý xung quanh Bàn Cổ Tà Tướng đã bị cuốn đi bởi vụ nổ kinh hoàng, đương nhiên cũng không hơn.
Lúc này, toàn thân Tiêu Trần chợt sáng lên ánh sáng màu đỏ.
Trên quần áo có vết máu còn có vết máu rơi trên mặt đất, giống như sống lại, lại ngưng tụ thành những hạt máu giống như giọt nước.
Một bông hoa sen màu huyết dụ đang hình thành một cách cực kỳ nhanh chóng.
"Huyết bạo."
Tiêu Trần rống to một tiếng, hoa sen màu máu cuồn cuộn mà nở rộ.
Vụ nổ kinh hoàng lại nổi lên, mọi thứ xung quanh như vỡ vụn.
"Nổ chết lão cẩu nhà ngươi."
Tiêu Trần mím môi, lộ ra hàm răng nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Mặc dù có sự trợ giúp của làn sương xanh, vết thương của cơ thể có thể được phục hồi rất nhanh.
Nhưng không có cách nào để bù lại lượng máu đã mất.
Tình trạng của Tiêu Trần thực sự rất tệ, hắn bị mất quá nhiều máu, đầu óc choáng váng, hết thẩy mọi thứ xung quanh như quay cuồng.
Tiêu Trần nghiến răng, huyết khí xung quanh điên cuồng dâng trào.
Ngay khi Tiêu Trần muốn tiếp tục công kích, một bàn tay to từ trong ác ý màu đen vươn ra.
Nắm lấy cổ Tiêu Trần.
"Cứ tiếp tục như vậy, máu toàn thân sẽ chảy hết, ngươi cũng không chết được."
Ác ý xung quanh Bàn Cổ Tà Tướng từ từ tan biến, lộ ra đôi mắt đỏ rực.
Nhìn thấy cảnh này, cả Sở Mộc Tâm và Phong Linh Nhi đều có chút tuyệt vọng.
Một vụ nổ kinh hoàng như vậy, lại không làm tổn thương Bàn Cổ Tà Tướng dù chỉ là một dợi tóc.
Quả nhiên trước lực lượng tuyệt đối hết thảy thủ đoạn đều chỉ là mây bay.
"Vù vù vù "
Bị bóp cổ, Tiêu Trần phát ra âm thanh vù vù trong cổ họng.
Nhìn Tiêu Trần đang không ngừng giãy dụa, Bàn Cổ Tà Tướng mỉm cười.
" Ngươi quá nghịch ngợm rồi, nên đánh gãy tay chân ngươi, để ngươi yên tĩnh một chút thì sẽ tốt hơn."
Bàn Cổ Tà Tướng nhẹ nhàng nói, tay còn lại của hắn vươn tới cánh tay của Tiêu Trần, muốn bẻ gãy tay Tiêu Trần.
Lúc này, khóe miệng Tiêu Trần khẽ câu lên.
"A, ta nhổ vào."
Một ngụm đờm đột nhiên bắn ra khỏi miệng Tiêu Trần, giống như một viên đạn, bắn thẳng vào mặt của Bàn Cổ Tà Tướng.
Bàn Cổ Tà Tướng không ngờ rằng Tiêu Trần, người bị siết cổ thế mà lại vẫn có thể dùng sức.
Ngụm đờm kia, giống như một viên đạn, phun thẳng vào đôi mắt đỏ tươi của Bàn Cổ Tà Tướng.
Thiên địa lập tức rơi vào trong yên tĩnh quỷ dị.
Chỉ có ngụm đờm kia dính trên mi mắt của Bàn Cổ Tà Tướng mà chảy từ từ.
"Ừ, mẹ nó thật buồn nôn."
Tiêu Trần bị hắn bóp cổ vặn vẹo eo, thân thể nhỏ nhắn không ngừng lắc lư trên không trung.
Thấy bộ dạng như vậy, bị siết cổ dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Tiêu Trần.
Bộ não của mọi người đều lâm vào chết máy.
Cái gì gọi là to gan lớn mật? Đó chính là to gan lớn mật.
Cái gì gọi là tìm đường chết? Đây chính là tìm đường chết.
"Này, lão già kia, chẳng lẽ ngươi không biết, cương thi thì không cần hô hấp sao? Đồ thiểu năng trí tuệ."
Tiêu Trần cười xấu xa nhìn Bàn Cổ, giờ khắc này vẫn không quên khua môi múa mép.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận