Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2081: Không thể bỏ xuống

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Khi Tiêu Trần thần tính nhìn thấy bộ phim do chủ dị vực chọn, ban đầu đang rất chi là vui vẻ, đột nhiên sống lưng lạnh toát.
"Titanic?"
Nơi này là dị vực, sao lại có bộ phim này, ngay cả trên Địa Cầu, bộ phim này cũng là đồ cổ luôn rồi.
Với lại tại sao chủ dị vực lại biết về bộ phim này, có lẽ hắn ta chưa từng đến Địa Cầu mà.
Tiêu Trần thần tính nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra những chữ viết ở đây đều là chữ Hán.
Chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này vậy nè?
Tiêu Trần thần tính cắn mạnh đầu lưỡi của mình, cơn đau khiến cô chắc chắn đây nhất định không phải là ảo giác.
"Làm... làm thế nào anh làm được vậy?" Tiêu Trần thần tính cảm thấy người trước mặt càng ngày càng khủng bố quá trời.
"Sáng tạo ra một thế giới chân thật khó lắm à?" Chủ dị vực cảm thấy Tiêu Trần thần tính ngạc nhiên hơi quá.
Mí mắt Tiêu Trần thần tính nhảy lên.
Loại chuyện này có khó lắm không?
Đây chẳng phải là một lời nói vô nghĩa hả?
Có lẽ sáng tạo ra một thế giới không khó, nhưng còn những sinh mệnh chân thật này thì sao?
Điều này vượt quá mọi nhận thức, tùy ý sáng tạo ra một thế giới sinh mệnh, ngay cả những truyền thuyết thần thoại không đáng tin kia cũng không dám viết như thế.
"Dọa sợ rồi hả?" Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính há cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ngây ngốc, chủ dị vực cảm thấy có chút áy náy.
Tiêu Trần thần tính cảm thấy trong lòng ớn lạnh, nhỏ giọng hỏi: "Anh... anh, rốt cuộc anh còn có thể làm gì?"
"Tất cả mọi thứ." Chủ dị vực mỉm cười, lôi kéo Tiêu Trần thần tính đi vào rạp chiếu phim.
...
Trong rạp chiếu phim đầy ấp cả người, hầu như tất cả các cặp đôi đều đang xem phim.
Chủ dị vực cũng không chán ghét hoàn cảnh hỗn loạn này, lôi kéo Tiêu Trần thần tính ngồi ở vị trí tốt nhất.
Tiêu Trần thần tính vừa đi vào đã bắt đầu ăn thùng uống vại.
Phim á hả? Phim cái gì chứ?
Điều duy nhất thu hút sự chú ý của Tiêu Trần thần tính là tên của nhân vật nữ chính, thịt băm. (Đồng âm với Rose)
Người khác xem phim nước mắt lưng tròng, nhưng nhóc này thì ngược lại, ăn xong là lăn ra ngủ.
Làm cho người ta ngạc nhiên là chủ dị vực, hắn ta xem phim nghiêm túc lạ thường, thậm chí có chút xúc động khi nam nữ ân ái.
"Nhóc con, cô nghĩ tình yêu là gì?" Khi bộ phim kết thúc, chủ dị vực hỏi.
Kết quả là chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Tiêu Trần thần tính.
Chủ dị vực mỉm cười, lau nước miếng cho Tiêu Trần thần tính, bế nhóc con đang ngủ say rời khỏi rạp chiếu phim.
...
Khách sạn.
Chủ dị vực nhìn thấy rất nhiều cặp đôi sau khi bộ phim kết thúc đi đến đây, hắn ta cũng đi theo.
Sau khi thuê một căn phòng, hắn ta không biết phải làm gì tiếp theo.
Như có câu nói không biết thì hỏi muốn giỏi phải học.
Chủ dị vực lướt qua tình huống của các căn phòng khác, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nhìn Tiêu Trần thần tính đang ngủ say sưa như một chú mèo con trên giường, chủ dị vực lắc đầu, nếu làm chuyện như vậy với cô, có lẽ sẽ cãi nhau dữ dội mất.
Hơn nữa, chủ dị vực cũng không có hứng thú với loại chuyện này.
Sau khi giúp Tiêu Trần đắp kín chăn, chủ dị vực ngồi ở mép giường nheo mắt lại.
Thật kỳ lạ, đêm hôm nay chủ dị vực vậy mà lại lần đầu tiên trong đời ngủ ở nơi này.
Những thời gian ngủ say trong quá khứ thật ra không phải là giấc ngủ thật sự.
Điều kỳ lạ hơn nữa là chủ dị vực vậy mà lại có một giấc mơ, một nhân vật như hắn ta không nên mơ.
Chủ dị vực mơ thấy hắn, hắn không nói, chỉ yên lặng nhìn chính mình.
"Bốp!"
Mãi cho đến khi chủ dị vực bị một cú đánh trời giáng vào đầu, hắn ta mới tỉnh lại từ trong giấc mơ kỳ lạ ấy.
Chẳng biết trời đã sáng từ lúc nào.
Tiêu Trần thần tính đang nắm một nắm đấm nhỏ với vẻ "hung ác" trên khuôn mặt của mình.
"Anh có làm cái gì không?" Tiêu Trần thần tính trừng mắt hỏi.
Chủ dị vực lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, trêu chọc nói: "Không, tôi chỉ hôn cô một cái mà thôi."
"Ah! Tôi giết anh, cái đồ sắc lang, cái đồ lưu manh." Tiêu Trần thần tính lập tức xù lông, xông lên đấm một đấm.
Chủ dị vực không thèm quan tâm, thậm chí còn duỗi thẳng cái bụng tương đối mềm mại của mình để cho Tiêu Trần thần tính đấm.
Khi Tiêu Trần định thần đã đấm kiệt sức, chủ dị vực mới ôm cô trở lại giường, mang giày vào cho cô.
Nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của chủ dị vực, Tiêu Trần thần tính đột nhiên òa khóc.
"Vì sao chứ? Vì sao chứ?" Tiêu Trần thần tính vừa khóc vừa hỏi.
"Vì sao anh lại dịu dàng như thế, tốt bụng như thế? Anh phải là một kẻ giết người không chớp mắt, anh không nên có những tình cảm này."
Chủ dị vực nhìn Tiêu Trần thần tính khóc lê hoa đái vũ, lòng tràn đầy đau lòng.
Xoa xoa đầu Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm qua, dịu dàng nói: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ mọi việc tôi làm đều do hắn hướng dẫn trong bóng tối!"

Bình Luận

0 Thảo luận