Trong hoảng hốt, người đàn ông dường như nhìn thấy trái tim tan nát của mình.
Đôi mắt của người đàn ông dần dần mất đi màu sắc, cơ thể vạm vỡ của anh ta sụp đổ.
Mọi người sợ hãi đến mức lùi lại, Vũ Văn Thiên bật cười ha hả.
"Các người không định báo thù sao? Nào, tới đây." Vũ Văn Thiên châm chọc nhìn đám người, "Giang hồ hảo hán? Một lũ chó sợ chết."
"Các huynh đệ, cầm vũ khí lên, liều mạng với tên súc sinh này." Ai đó hét lên và dẫn đầu lao về phía Vũ Văn Thiên.
Nhất thời, mọi người thanh thế rung trời, có cảm giác như thể mang theo sứ mạng vì dân trừ hại.
Nhưng mấy người chạy tới phía trước, chưa được mấy bước thì đột ngột dừng lại.
Khi những người phía sau còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì những người phía trước đột nhiên vỡ ra.
Đúng vậy, bọn họ chính là vỡ ra, toàn bộ bọn hắn trở thành từng khối thịt, vỡ nát.
Mùi tanh của máu tươi lập tức bao trùm lấy cầu treo, nội tạng cùng thịt lẫn vào nhau, nhiều màu trắng, đỏ, vàng trộn lẫn với nhau, rải rác trên cầu treo vô cùng kinh người.
"Ọe"
Có người nôn ngay tại chỗ.
"Cẩn thận, có thứ gì đó." Có người nhìn trước mặt kêu lên.
Mọi người nghe xong đều giữ vững tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, cuối cùng phát hiện dị thường.
Không biết khi nào, thế mà lại hiện lên một sợi tơ trong suốt.
Những sợi tơ này cực kỳ mỏng, cộng với tác dụng của ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thể phát hiện được.
Những sợi tơ này kết nối hai bên trái và phải của cây cầu treo, với tốc độ chạy nhanh, những sợi tơ này trở thành vũ khí chết người nhất.
Những người được thái thành từng miếng thịt có lẽ là "tuyệt tác" của những sợi tơ này.
Mọi người vung vẩy vũ khí trong tay, liên tục chém về phía trước.
Nhưng lại vung vào khoảng không, không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.
Vũ Văn Thiên thấy vậy liền bật cười ha hả, vui vẻ như một đứa trẻ đang xem xiếc khỉ trên phố.
Vũ Văn Thiên duỗi ngón trỏ tay phải ra, trên ngón trỏ tái nhợt có thứ giống như kén tằm.
Vũ Văn Thiên trêu chọc nói, "Đừng lo lắng, tôi thu hồi rồi, các người tới đây đi!"
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn bạn, tất cả đều do dự.
Hầu hết họ đều là những người đã được Lý Nguyệt Đồng giúp đỡ, nếu không sẽ không thể trình diễn màn truy đuổi kẻ sát nhân từ hàng nghìn dặm này.
Nhưng vì một người đã chết, bây giờ tìm một ma đầu giết người không chớp mắt mà liệu mạng, hơn nữa chính mình có thể sẽ chết, điều này có đáng không?
Đây là một vấn đề cần xem xét.
Nhưng luôn có một số người trên thế giới này sẽ dốc sức liều mạng vì những thứ không thể với tới, chẳng hạn như công đạo.
Họ không nghĩ về việc nó có xứng đáng hay không, họ chỉ nghĩ đến phải làm như thế nào.
Một số người nắm chặt binh khí của họ, nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thiên mà không nói một lời.
Có người giận dữ gầm lên: "Lão tử không tin. Trên đời này không có công đạo. Hôm nay, lão tử có phải chết ở nơi này, cũng phải dùng cái mạng này để hỏi công đạo ở đâu."
Những người này vung vũ khí, lao về phía Vũ Văn Thiên.
Vũ Văn Thiên, người một mực lạnh nhạt và thậm chí có chút nhàm chán, khi nghe điều này đột nhiên trở nên tức giận.
"Tôi ghét nhất là những người không sợ chết."
Thứ giống như cái kén trên ngón trỏ của Vũ Văn Thiên xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Một dải lụa trong suốt tản ra giống như thiên nữ tán hoa.
"Ngu xuẩn." Vũ Văn Thiên chế nhạo, "Có một số thủ đoạn mà đám dân quê thô kệch các người sẽ không thể hiểu được."
Sợi tơ như một con rắn độc, bơi giữa đám đông đang hối hả.
Những sợi tơ này rất linh hoạt, mọi người căn bản không thể nhìn vào chúng.
Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có thể cắt vào nó, nhưng lại thấy rằng những sợi tơ này cứng cỏi một cách bất thường, đã trực tiếp khiến cho những binh khí bắn trở về.
Điều đáng sợ nhất là lực sát thương của những sợi tơ này, chỉ cần chạm vào nó, kết cục không là chết hoặc bị thương.
Chỉ trong tích tắc, cây cầu treo đã trở thành một lò sát sinh khổng lồ.
Ba mươi bốn mươi người xông tới gần như bị quét sạch, cuối cùng chỉ còn lại mấy tên cụt tay chân.
Vũ Văn Thiên không vội giải quyết những người này, mà là cao hứng hỏi: "Nhìn xem, tôi giết hết các người, các người nói xem công đạo ở đâu?"
"Luôn luôn sẽ có người thu phục mi, súc sinh." Tuy rằng mất đi tay chân nhưng miệng vẫn dùng được, có người chửi bới.
"Ai?" Vũ Văn Thiên cười chỉ vào bầu trời bao la, "Đám dân quê các người còn nhiều chuyện không biết lắm, chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Vũ Văn Thiên nhìn về phía xa, thoải mái nói, "Tôi sẽ sớm rời khỏi đây và trở thành thần tiên trong mắt các người, có phải cảm thấy rất mỉa mai hay không."
"Ông đây nhổ vào, mi đang đánh rắm vào mặt mẹ mình đấy à."
"Ha ha... Vô tri." Vũ Văn Thiên nhún vai, giết chết mấy người còn lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận