Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1052: Ngoài ý muốn (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Khà khà, ngoài ý muốn ngoài ý muốn." Tiêu Trần nhìn bàn tay mình, có chút ngượng ngùng cười cười.
"Rầm!"
Tiêu Trần đạp bước chân nặng nề xuống, sức mạnh khổng lồ mang theo sóng xung kích kinh khủng chấn cho tất cả mọi người vây giết bay ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, đám người ô hợp này cũng đã quân lính tan rã.
Bởi vì là sức mạnh quá mức vĩ đại, người thường có hơi tay chân lẩm cẩm trực tiếp bị chấn cho ngỏm củ tỏi.
"Gia gia, Nhị thúc, bà nội."
Tiếng kêu khóc thê lương bắt đầu diễn ra ở chỗ này.
Nhất thời nơi đây trở thành một hiện trường khóc tang loại lớn.
Mặt Hạ Nhi đầy máu tươi bò dậy, lại vọt tới giống như người điên.
"Tại sao cậu lại muốn giết sư phụ tôi, vì sao, vì sao, tôi còn muốn lấy đồ ăn cho cậu, hu hu "
Hạ Nhi vọt tới trước mặt Tiêu Trần, nhìn bàn tay Tiêu Trần giơ lên.
Đột nhiên nàng ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc như tiếng than đỗ quyên, khóc đến thê thảm.
Tiêu Trần có chút ngượng ngùng thu hồi bàn tay, ngồi xổm người xuống, muốn nâng Hạ Nhi dậy.
Kết quả đã nhìn thấy hai mắt Hạ Nhi đỏ bừng mang theo thù hận.
"Tôi nói không phải tôi cố ý cô có tin không?" Tiêu Trần vô tội giang tay.
Hạ Nhi cắn chặt môi, máu me đầm đìa mà lại không biết.
"Vậy cậu cũng giết tôi, giết tôi, giết tôi."
Hạ Nhi như là bị nhập ma hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Trần, không ngừng lặp lại mấy chữ này.
"Hoa rồi lại sẽ nở, người lại không còn thiếu niên nữa, cô nương đang tuổi xuân sắc, hà tất tìm chết làm chi?"
Tên bệnh thần kinh Tiêu Trần này, lại dùng dáng vẻ giáo huấn vào lúc này.
"Giết tôi, giết tôi, giết tất cả chúng ta."
Hạ Nhi giống như người điên, đột nhiên ôm lấy chân Tiêu Trần, hung hăng cắn lấy bắp chân Tiêu Trần.
Mặc dù bây giờ Tiêu Trần chỉ là luyện khí lực, còn không cố ý rèn luyện gân xương da.
Nhưng độ cứng thân thể cũng không phải loại gà yếu như Hạ Nhi có thể cắn mà chuyển động.
Nháy mắt hàm răng của Hạ Nhi đã bị bật rơi vài cái, máu tươi dính đầy cả miệng.
Nhưng Hạ Nhi cứ như là không cảm giác được đau đớn, dám cắn bắp chân Tiêu Trần không thả.
"Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng thê thảm này, lau lau nước mắt.
Tiêu Trần liếc mắt, run chân lên.
Kết quả Hạ Nhi giống như một miếng cao bôi da chó, dính vào Tiêu Trần trên đùi không bỏ rơi được.
Tiêu Trần lại không dám dùng quá sức, sợ không ngờ là lại giết chết cô gái yếu đuối này.
"Buông ra, buông ra."
Tiêu Trần bị ôm có hơi phiền, dùng lực có hơi mạnh, trực tiếp quăng Hạ Nhi ra ngoài.
Hạ Nhi lăn ra ngoài đột nhiên bò dậy, giương cái miệng nhỏ nhắn tràn đầy máu tươi rồi lại vọt tới.
"Làm sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này chứ?"
Tiêu Trần nhìn Hạ Nhi như ác quỷ, hơi nghi hoặc một chút.
"Lẽ nào là bởi vì mình quá mạnh mẽ, ha ha, quả nhiên ta không phải người bình thường."
Đến lúc này rồi mà đầu óc Tiêu Trần lại muốn đến nơi nào luôn rồi, quả nhiên mạch não quá trơn.
"Rầm!"
Hạ Nhi xông tới đột nhiên bị đâm lệch đi.
Thì ra là Triệu Tuyết Linh đột nhiên bò dậy đâm Hạ Nhi.
Hạ Nhi có như thế nào đi nữa cũng đã theo Chương Long tu hành một thời gian, tố chất thân thể không phải là điều mà Triệu Tuyết Linh có thể so sánh.
Triệu Tuyết Linh trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, trong miệng cuồng phun máu tươi.
Nhưng làm cho Tiêu Trần cạn lời là, Triệu Tuyết Linh bò tới thật nhanh giống như một con gián.
Bò đến dưới chân Tiêu Trần, không ngừng dập đầu.
"Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là của lỗi của tôi, lỗi của tôi, nếu như không phải tôi chọc giận tiên nhân, mọi người sẽ không gặp phải kiếp nạn, xin lỗi, xin lỗi."
Triệu Tuyết Linh không ngừng dập đầu, dập đầu đến bật máu.
"Tiên nhân, tha bọn họ đi, nghiêm phạt một mình tôi là được, van cầu tiên nhân khai ân, tiên nhân khai ân."
Tiêu Trần xòe bàn tay ra, ngăn cản trên trán của Triệu Tuyết Linh.
Có thể cô gái này có chút bệnh công chúa, nhưng tóm lại vẫn còn có chút trách nhiệm.
Lúc này Hạ Nhi bị đâm bay lại vọt tới, Tiêu Trần dùng một tay xách nàng lên.
"Cô là gián à, ngoan cường quá vậy."
Con mắt Tiêu Trần đảo đảo vài cái: "Nếu như tôi nói tôi có thể cứu bọn họ, các người muốn báo đáp tôi thế nào."
Tên bệnh thần kinh Tiêu Trần này, người là do hắn làm thịt, bây giờ muốn cứu người lại còn cần người khác báo đáp.
Nghe lời này, Hạ Nhi và Triệu Tuyết Linh đều sửng sốt một chút.
"Cái gì cũng nguyện ý làm, chỉ cần tiên nhân có thể cứu bọn họ, cái gì tôi cũng nguyện ý làm."
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, thoả mãn nhìn bộ ngực hai nàng, lớn lên thật là tốt.
Hình như ý thức được cái gì, các nàng đều rụt thân thể lại theo bản năng, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Các nàng giống như có lẽ đã thấy được tình cảnh mình bị thiếu niên này tùy ý đùa bỡn.
Những người xung quanh bị đánh bay thấy một màn này, ánh mắt trợn muốn nứt ra.

Bình Luận

0 Thảo luận